Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 145: Tích Tuyết, Cùng Anh Đi Đi






edit: Fannie93.

Lạc Tích Tuyệt giật mình, người đàn ông này như vậy lại sẽ nói xin lỗi với cô sao?

Nhưng, quá khứ tổn thương của bọn họ, đã khiến nội tâm đau như thế, còn có thể dễ dàng bù đắp lại sao?

“Tích Tuyết, hôm nay tôi tới đây, là muốn nói xin lỗi với em, hi vọng em có thể tha thứ cho tôi, chỉ cần em còn nguyện ý đi cùng với tôi, về sau tôi nhất định cho em không gian lớn nhất cùng tự do, tuyệt đối sẽ không như trước kia mà hạn chế em”. Lạc Thiên Uy ôm một tia hi vọng cuối cùng mở miệng.

Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn anh: “Anh còn muốn tôi với anh ở chung một chỗ sao?”

“Tích Tuyết, em theo tôi đi đi, về sau tôi nhất định sẽ đối đãi em thật tốt, tuyệt không làm cho em uất ức”. Lạc Thiên Uy nắm chặt tay cô, khẩn cầu nói: “Chúng ta có thể một nơi ẩn cư, chỉ có cuộc sống của chúng ta, em thấy được không?”

“Không được!”. Lạc Tích Tuyết tránh khỏi tay anh, lui về phía sau một bước, “Một mình anh rời đi đi, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau!”.

“Không !!”. Lạc Thiên Uy không thể chấp nhận, anh lần nữa đến gần, con ngươi khóa cô chặt:

“Tích Tuyết, em yêu tôi, đúng không? Tôi hiểu rõ, em yêu tôi đấy!”.

“Tôi không yêu anh!”. Lạc Tích Tuyết lạnh lẽo cắt đứt lời anh, từng chữ từng câu nói rõ ràng:

“Tôi vĩnh viễn sẽ không yêu một người đàn ông cường bạo như anh, tôi hận anh còn không hết, làm sao sẽ yêu anh? Lạc Thiên Uy, anh không cần làm tiếp giấc mộng nữa, cũng không cần ôm chút ý nghĩ nào với tôi nữa, giữa chúng ta hoàn toàn không thể nào, anh đi đi, tôi không muốn phải nhìn anh nữa”.

“Không”. Lạc Thiên Uy đưa tay kéo cô, ánh mắt cố chấp: “Nếu như, em không cùng một chỗ mà rời khỏi tôi, tôi nhất định không đi, Lạc Tích Tuyết, tôi yêu em, không thể không có em!”

Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt khổ sở làm cho lòng người đau, cảm giác đau bi thương từ quanh thân anh tản ra.


Lạc Tích Tuyết thấy bộ dạng này của anh, lòng dạ ác độc co rút đau đớn một chút, không nhịn được nước mắt rơi.

Cô hạ quyết tâm, phất tay đẩy anh ra, cả giận nói: “Đủ rồi, thật đủ rồi, Lạc Thiên Uy, anh bỏ qua cho tôi đi,chúng ta vĩnh viễn cũng không thể, anh bỏ qua cho tôi đi”.

“Không cần, tôi không muốn thả em ra, Tích Tuyết, van cầu em đừng vứt bỏ tôi, đừng xa cách tôi…. Tôi thật không thể không có em, không có em tôi sẽ chết!”. Lạc Thiên Uy dùng sức ôm lấy cô, giống như muốn đem thân thể của cô vào trong người mình.

Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, lạnh nhạt nói: “Tôi không thể tiếp nhận một người đàn ông cường bạo nữa, bởi vì anh thô bạo, làm hại tôi cả tư cách làm mẹ cũng không có, tất cả quá khứ tôi không muốn so đo với anh nữa, tôi chỉ muốn bắt đầu tất cả lần nữa, tương lại của tôi sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng tương lai sẽ không có anh!”

Thân thể Lạc Thiên Uy, giống như bị cái gì đánh vào, âm thanh run rẩy của anh lớn tiếng nói:

“Tích Tuyết, tôi sai lầm rồi, tôi sai rồi, cầu xin em, không cần ác độc như vậy, tôi không muốn xa cách…. Tôi chỉ muốn ở lại đây cùng em”.

Anh vừa nói xong, trên đôi mắt lại chảy xuống nước mắt.

“Tôi thề với trời, chỉ cần em chịu ở lại bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ bỏ đi tất cả mọi người, chăm sóc em thật tốt, cuộc sống ổn định với em”.

“Đủ rồi, anh không cần phải nói nữa!”. Lạc Tích Tuyết lắc đầu, đẩy anh ra, cắn răng rơi lệ nói:


“Lạc Thiên Uy, anh tỉnh táo lại đi! Chúng ta vĩnh viễn cũng không thể, anh đừng nằm mơ, bố đã quyết định tôi cùng Lãnh Khinh Cuồng đính hôn, tôi về sau cũng sẽ cùng với anh ấy, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa”.

“Cái gì? Em phải cùng Lãnh Khinh Cuồng đính hôn sao?”. Lạc Thiên Uy chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang, trong đầu tất cả niềm tin đã bị phá vỡ.

Thân thể anh phát run, sắc mắt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, liên tiếp vài chục ngày tương tư, không ngủ không nghỉ hành hạ mình, thân thể anh đã sớm vô cùng suy yếu, giờ phút này người phụ nữ anh yêu cự tuyệt đả kích anh, tứ chi Lạc Thiên Uy vô lực xuống, đầu choáng váng mờ mịt, cũng nhanh té xỉu trên mặt đất.

Lạc Tích Tuyết nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của anh, chợt hối hận không thôi, có mới vừa nói nói nặng nề quá không, nhưng cô không nói như vậy, anh làm sao có thể rời đi đây?

Đang muốn tiến lên dìu, chợt cửa phòng cô bị đẩy ra.

“Lạc Thiên Uy, không nghĩ rằng anh sẽ tự chui đầu vào lưới!”. Một câu vô cùng uy nghiêm âm thãnh lãnh khốc truyền đến, Lạc Tích Tuyết quay đầu nhìn, bố Phương Tiêu Thần được Phương

Tử Nhan nâng đỡ, chậm rãi đi vào phòng cô.

Lạc Tích Tuyết trong bụng trầm xuống, cơ hồ vô thức, cô không để đầu khống chế liền chạy tới bên người Lạc Thiên Uy, lo lắng nói: “Thiên Uy, anh đi đi, bố tới, anh đi mau!”


“Tôi không đi, trừ phi, em theo tôi cùng đi!”. Ánh mắt Lạc Thiên Uy kiên định, nói nghiêm túc.

“Anh đùa gì thế, đến lúc nào rồi, anh nhanh rời đi đi, về sau cũng không cần tới tìm tôi”. Lạc Tích Tuyết vội vã đẩy anh đến bên cửa sổ.

Nhưng Lạc Thiên Uy cũng có ý định muốn rời đi, anh sống chết bắt lấy tay cô: “Tích Tuyết, em theo tôi cùng đi!”

“Tôi sẽ không cùng anh đi!”. Mặt Lạc Tích Tuyết cúi thấp, ánh mắt ảm đạm.

Chỉ là lời của cô cứng rắn vừa mới nói, người của Phương Tiêu Thân đã đi vào phòng, bao vây bọn họ rồi.

“Lạc Thiên Uy, anh thật to gan, lại dám xông đến địa bàn của tôi, còn dám uy hiếp con gái tôi rời đi với anh sao?”. Ánh mắt Phương Tiêu Thần tức giận, mặt mũi già nua, lạnh lẽo như băng.

“Bố, không phải như vậy, chúng con không có”. Lạc Tích Tuyết vội vã giải thích với bố.

Nhưng Phương Tiêu Thần căn bản không quan tâm, anh hướng người bên cạnh ra lệnh: “Đem tiểu thư mang đi! !”

Mấy vệ sĩ lôi kéo Lạc Tích Tuyết rời đi, mà vệ sĩ còn lại vây lại hướng Lạc Thiên Uy, tay đấm chân đá vào anh.

“Không cần, bố, con không muốn đi, người không cần phải tổn thương anh ấy, thả anh ấy thôi”. Lạc Tích Tuyết vội vàng giãy giụa, kéo những người đánh Lạc Thiên Uy ra, lại ngã quỹ trước mặt Phương Tiêu Thần, khẩn cầu.

Phương Tiêu Thân cau mày, thất vọng nhìn con gái: “Muốn ta thả anh ta sao? Tích Tuyết, chẳng lẽ con quên anh ta trước kia đối với con thế nào sao?”

“Anh ấy trước khi làm con bị tổn thương, nhưng không đủ để dùng tính mạng trao đổi, huống chi ba cùng Lạc gia không phải ân oán đời trước,Lạc Thiên Uy không liên quan! Bố, con cầu xin bố bỏ qua cho anh ấy được không?”. Lạc Tích Tuyết hết sức khuyên, trong lòng lo lắng không dứt.

Muốn cô tận mắt thấy Lạc Thiên Uy chết trước mặt cô, cô tuyệt đối không làm được, huống chi tối nay anh bởi vì tìm cô, mới bị người của bố phát hiện, tại sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn? !

Phương Tiêu Thần hất tay con gái, giận dữ: “Làm sao có thể không có quan hệ gì với cậu ta? Em gái mẹ con, năm đó chết trên tay tên ác ma này, cậu ta cùng bố cậu ta Lạc Chấn Long một lòng độc ác, thậm chí Bỉ Lạc Chấn Long năm đó còn lòng dạ độc ác hơn, nhỏ tuổi như vậy mà giết người hàng loạt, nếu như hôm nay bố thả cậu ta, tương lai cậu ta nhất định sẽ trả thù chúng ta, ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra, cho cậu ta về sau có cơ hội tìm chúng ta báo thù!”