Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 126: Có Bao Nhiêu Hận, Thì Bấy Nhiêu Yêu!






edit: fpurplebrown23

Lạc Tích Tuyết nhíu mày, có chút mệt mỏi nói: “Tôi đang rất mệt, không muốn gây gổ với anh”.

Lạc Thiên Uy tức giận đến phát điên, anh dùng lực nắm lên cánh tay phải của cô: “Mệt mỏi sao? Cùng tên kia ăn một bữa cơm trở về, thì kêu tôi mệt mỏi, em mới vừa lên giường cùng hắn có phải không? !”.

“Anh chém gió cái gì vậy, tôi không có”. Sắc mặt Lạc Tích Tuyết trắng nhợt, dùng hết toàn bộ sức lực muốn đẩy tay của anh.

Nhưng Lạc Thiên Uy cũng không cho cô cơ hội né tránh, anh đem hai tay cô khóa ở sau lưng, cả người nhốt vào 2 cánh tay bên trong của anh, làm cô ngay cả không gian giãy giụa cũng không có.

Lạc Tích Tuyết chỉ có thể oán hận nhìn anh, nhìn bộ ngực anh kịch liệt phập phòng,nhìn trong mắt anh vật lộn cùng lửa giận.

Trong biệt thự yên tĩnh, tất cả người giúp việc đã về trước khi Lạc Tích Tuyết về, bị Lạc Thiên Uy cho nghỉ việc, lúc này không gian tĩnh mịch chỉ có 2 người bọn họ, cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của nhau.

Lạc Tích Tuyết không kịp giãy giụa, đã phát hiện ra tầm mắt Lạc Thiên Uy đã rơi vào môi cô, trong lúc nhất thời, cô có cảm giác bị áp bức, muốn há mồm nói, nhưng lại bị anh hung hăng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng.

Đầu lưỡi của anh linh hoạt thăm dò vào trong miệng cô, không lưu lại chút đường sống nào, để cho cô không cách nào thở dốc, sức lực cứng rắn không chút khách khí chuyển động giằng xéo trong miệng cô, tham lam liếm láp từng góc một.

“Umh”. Lạc Tích Tuyết hoảng hốt né tránh, nhưng không có cách nào thoát được.

Lạc Thiên Uy như dã thú gặm cắn cánh môi cô, bàn tay xấu chạm tới ngực cô, mềm nhẵn mà đầy đặn khiến anh yếu thích không buông tay, anh trằn trọc lưu luyến, quần áo ngăn cách khiến anh không vui mà cau mày.

Hôn tăng thêm sức lực, anh trực tiếp nhấc váy Lạc Tích Tuyết lên, vuốt ve chân trắng nuột nhạy cảm, đưa tay vào chỗ nhạy cảm giữa 2 chân thăm dò dao động.


“Anh không cần phải bộ dạng như vậy”. Lạc Tích Tuyết hốt hoảng né tránh, thân thể đang dần dần phát lạnh, cô khó chịu khước từ.

“Không nên như vậy, vậy muốn như thế nào?”. Lạc Thiên Uy nhíu mày mi hoặc nhìn cô, đưa ra đầu lưỡi ướt nhẹp liếm qua tai của cô, sau đó ngậm trong miệng mút thỏa thích, “Như vậy chứ gì? Muốn không?”

“Không cần”. Thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, theo bản năng tránh né, eo lại sớm bị đối phương ôm, cô chuyển động một chút, tay kia thu chặt một chút, cho đến thân thể hai người dán chặt không còn khe hở.

“Tích Tuyết, em như vậy mà lại hẹn hò với người đàn ông khác sao? Mới vừa vặn cùng tôi chia tay, em cứ như vậy không kịp chờ đợi liền chui vào ngực người đàn ông khác sao?” Lạc Thiên Uy ở bên tai cô nhẹ nhàng nói nhỏ, nhưng ngọc châu rơi xuống hoặc từ cảm giác thanh tuyến, ẩn chứa lực hấp dẫn lớn: “Cho nên cần phải trừng phạt, không phải sao?”

Lạc Tích Tuyết không kịp phản ứng, Lạc Thiên Uy đã ôm ngang cô lên đem cô ngang trên khay trà trước ghế sofa.

Khay trà dài hơn một mét đủ để thân thể mảnh khảnh của Lạc Tích Tuyết trên đó, chỉ là sau lưng là thủy tinh lạnh lẽo chạm vào đó, cô lập tức giật mình tỉnh lại, muốn giãy giụa rời đi.

# đã che giấu #

“A umh”. Lạc Tích Tuyến cau mày, thân thể của cô mới vừa hồi phục, thế nào chống lại sự giày vò của anh như vậy.


“Thật là đau a, anh buông tôi ra”. Cô đánh lồng ngực của Lạc Thiên Uy, thở hổn hển.

Lạc Thiên Uy cúi đầu, lấy thế không thể đỡ mà dùng sức cậy ra hàm răng của cô, bắt đầu mạnh mẽ mà bú liếm, bàn tay nóng lên cũng tùy ý vuốt ve thân thể phía dưới mềm mại, một đường trợt xuống.

Lạc Tích Tuyết chỉ cần nghĩ tới anh còn chạm qua những người phụ nữ khác, cô liền chán ghét cau mày, vội vã muốn rời đi, nhưng lực của Lạc Thiên Uy lại càng hôn mạnh hơn, đầu lưỡi liếm mút môi của cô, điên cuồng ngậm, dây dưa, không cho phép cô trốn tránh.

Cô vừa khinh vừa sợ, ra sức giùng giằng, há mồm căn đôi môi xâm lược hứng thú của anh, trong miệng nhất thời tràn ra máu tươi.

Lạc Thiên Uy rên lên một tiếng, sau đó chậm rãi từ cái hôn này hút ra, rời khỏi đôi môi mềm mại sưng đỏ của cô.

“Lạc Tích Tuyết, em càng ngày càng quá đáng! Sự chịu đựng của tôi có giới hạn!”. Lạc Thiên Uy dừng lại động tác liếm khóe miệng, tròng mắt lại mang theo tia nguy hiểm, nheo lại mắt.

Bàn tay to của anh giữ chặt eo nhỏ của cô, đưa lên trên, rơi xuống vào đỉnh đầu mạnh mẽ, nam tinh cứng rắn khổng lồ nặng nề tiến vào thân thể của cô.

“A, thật là đau! !”. Lạc Tích Tuyết thẳng kêu đau, cảm giác mình như bị lưỡi dao sắc bén bổ ra thành hai nửa.


“Tại sao còn không bỏ qua cho tôi? Chúng ta không phải đã chia tay sao? Anh đã nói không dây dưa với tôi nữa cơ mà?”. Trong mắt của cô đặt lên một tầng hơi nước, vừa thẹn vừa tức trợn mắt giận dữ nhìn anh.

“Em cứ như vậy muốn tránh ra khỏi tôi sao?”. Lạc Thiên Uy chạm vào lỗ tai cô, nhìn chằm chằm vẻ mặt khổ sở của cô, giọng lạnh chất vấn.

Lạc Tích Tuyết thở hổn hển, trên sống lưng đã đầy mồ hôi lạnh, cắn răng từng chữ từng câu: “Anh đã nói sẽ thả tôi ra! ?”.

“Thả em?”. Lạc Thiên Uy cười lạnh, toàn thân tràn đầy hơi thở nguy hiểm, ánh mắt tà nịnh mà quỷ dị: “Không sai, tôi đã đồng ý sẽ thả em, chỉ là từ nay về sau, tôi sẽ không giống như trước kia mà quý trọng em như vậy nữa! Tôi chỉ muốn thời điểm, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, em đều phải thỏa mãn tôi! Em có thể đi tìm người đàn ông khác, nhưng tôi sẽ không dừng lại đoạt lấy em! ! !”.

“Anh biến thái!”. Lạc Tích Tuyết bị lời nói của anh làm cho ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy lên người.

Một giây kế tiếp, Lạc Thiên Uy thô lỗ xé ra quần áo của cô, cô giãy giụa không được 2 lần, đôi tay bị anh dùng thắt lưng cột vào đỉnh đầu, y phục trên người bị xé mà nửa lõa lồ, thân thể mềm mại của cô như ẩn như hiện.

Trong con ngươi Lạc Thiên Uy đã không che giấu sắc dục, ngón tay dài của anh bóp bộ ngực mềm mại của Lạc Tích Tuyết, nhìn nó đầy đặn ở trong tay anh mà bị nắn bóp thành hình dáng, anh không nhịn được cúi đầu hung hăng tạo nên dấu vết của anh.

“Tại sao không yêu tôi? Tại sao không muốn sinh con cho tôi? Em nói đi! ! Tại sao? !”. Lạc

Thiên Uy cơ hồ gầm hét lên, trong ánh mắt phát ra tia tuyệt vọng.

Anh yêu cô như vậy, yêu thương cô như vậy, trong mắt anh cùng trong lòng cho tới bây giờ chỉ có cô, nhưng cô lại tàn nhẫn như vậy đối với anh! Thâm chị cô liền mang thai con của anh, cũng không muốn nói cho anh biết, gọi anh làm sao không hận cô? !

Yêu quá sâu, chỉ còn hận thù, lúc này với Lạc Thiên Uy, tất cả lửa giận đối với Lạc Tích Tuyết là căm thù tới thấu xương.

Anh lật thân thể của Lạc Tích Tuyến, bàn tay chạm vào bắp đùi thon dài của cô, khiến đưa lưng về phía anh quỳ trên mặt đất, làm tư thế cực kỳ nhục nhã, vừa nhanh lại vừa thật sâu chạy nước rút, đụng vào.

Lạc Tích Tuyết cảm thấy toàn thân không đau, nhưng trong tim đau, giống như bị rơi xuống, cô bị hút vào, cũng không thể leo lên.