"Tuyết nhi"
Trong bóng tối, hắn gọi tên của cô, thanh âm khàn khàn mang theo sự đè nén đã lâu, giống nhw đến từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn, tựa như ma quỷ bên tai cô ni non.
Hắn ôm cô vào trong ngực, một đôi mắt đen tĩnh mịch chăm chú nhìn vào cô, nhìn đôi môi đỏ mọng mà hắn đã thèm muốn từ lâu, trong mắt hắn dấy lên một tầng sương mù.
Ngón tay của hắn dừng lại trên môi của cô, xẹt qua gò má bóng loáng, lên mi tâm của cô, cảm nhận sự tồn tại chân thật nhất của cô.
Mà Lạc Tích Tuyết đang ngủ say cũng không nhúc nhích, như một con búp bê khéo léo, ngoan ngoãn để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nếu như thời gian có thể ngừng lại ở thời khắc này thì tốt biết máy, hắn hy vọng mỗi ngày đều có thể ôm cô ngủ như thế này, mùi thơm của cô chỉ có thuộc duy nhất về một mình hắn, cảm thụ vẻ đẹp của cô cũng chỉ có mình hắn.
Chỉ là hắn cũng biết một nguyện vọng đơn giản như thế nhưng đối với hắn lại xa xỉ đễn cỡ nào.
Cô là chị của hắn, là chị em cùng cha khác mẹ với hắn, đứng trên luân lý đạo đức thì việc hắn yêu say đắm cô là việc mà người đời không thể nào chấp nhận, thậm chí sẽ gặp phải những lời nhục mạ của người đời.
Nếu như hắn muốn cưới cô, thích cô, nhất định sẽ dọa đến cô, mà cha hắn nhất định cũng sẽ không bao giờ đồng ý, cho nên hắn chỉ có thể che giấu tình cảm của mình, yên lặng làm một người em, một người bạn bên người cô.
Nhưng là, khi hắn biết được có ngừoi đàn ông khác chạm vào cô thì hắn thật không có biện pháp nào nữa, hắn thật sự rất đố kỵ, không cách nào làm nguôi đi cơn giận,hắn thích cô lâu như vậy hôn cũng không dám hôn cô nhưng ngừoi đàn ông kia tại sao lại có thể chạm vào nưa thần mà hắn một lòng bảo vệ như thế?
Lòng của Lạc Thiên Uy hung hăng co rút lại một chút, trong con ngươi tràn đầy sự đau đớn.
"Tuyết nhi, em là của anh,là người phụ nữ của Lạc Thiên Uy này" Tay Lạc Thiên Uy mạnh mẽ ôm cô kéo vào ngực, ghé vào bên tai cô nói nhỏ:"Bây giờ và vĩnh viễn về sau, vô luận sống chết như thế nào thì em cũng phải ở bên cạnh anh, cùng anh vĩnh viễn ở chung một chỗ"
Hắn ôm cô thật chặt, ôm vô cùng chặt, cho đến khi thân thể của hai người dán sát không có chút khe hở nào, cho đến khi tay của hắn không thể chặt hơn nữa.
Chuyện đêm qua làm cho hắn sợ hãi.
Hắn sợ ngừoi con gái trong ngực hắn bây giờ sẽ như mây sẽ chỉ là mây khói, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng rời xa hắn, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không được nữa.
Hắn không muốn là em trai của cô, hắn muốn là một người đàn ông của cô, cả đời là ngừoi đàn ông của cô, có như vậy thì cô mới co thể mãi mãi ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn đều không rời bỏ hắn.
Hắn ôm cô thật chặt, cảm thụ sự tồn tại chân thật của cô, cảm thụ hưong thơm trên người cô, nghe hơi thở trầm ổn của cô, hắn có thể đè nén giục vọng của mình xuống để chỉ được ôm cô như thế này.
"Ưm..."
Lạc Tích Tuyết khó khăn thở, trong mộng cô cảm thấy có một áp lực cừong đại đang gắt gao trói buộc cô.
Lạc Thiên Uy nhanh chóng buông cô ra, đưa tay chà nhẹ sau lưng cô cho cô dễ thuận khí, cánh môi đỏ mộng trơn bóng dứoi ánh đèn thủy tinh càng thêm mê người, trong lòng hắn một trận run sợ.
Không kiềm chế được chính mình, hắn cúi đầu, đem môi hắn đặt lên môi cô.
Cảm giác giống như chạm phải điện, tê dại trong nháy mắt truyền khắp cơ thể của hắn, môi cô thơm mềm, làm cho hắn nghiện, tựa như hắn đang hút phiến, hôn thế nào cũng không đủ cuối cùng cũng chỉ có thể trầm luân.
Rốt cuộc hắn không thể thõa mãn chỉ với nụ hôn này, chiếc lưỡi tinh xảo của hắn cạy mở hàm răng của cô ra, hướng vào sâu trong miệng cô dò xét.
Trong nháy mắt lưỡi của cả hai tiếp xúc lẫn nhau, hắn giống như bị giật điện, cả người run lên, cô ngọt quá, miệng hắn phát ra tiếng rên rỉ mê say.
Phía dười dục vọng của đàn ông bắt đầu có phản ứng, cô giãy dụa thân thể, đưa hai tay vòng qua cổ của hắn, hai người dính sát vào nhau thật chặt.