Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 292: Anh đánh mất cô!




Edit: Fannie93

“Anh Vũ Trạch, anh Vũ Trạch”

Lạc Tích Tuyết hướng bóng dáng kia vẫy tay, chạy nhanh tới.

Mọi người nghe được tiếng la, tất cả kinh ngạc quay đầu lại, một người phụ nữ mặc váy trắng, sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, đang đứng cách 10 mét kêu tên cục trưởng của bọn họ.

Ở đâu ra người phụ nữ điên này vậy? Các đồng nghiệp nhao nhao bàn luận lên, duy chỉ có một người không quay đầu lại.

Tiếu Vũ Trạch nghe được âm thanh quen thuộc, sợ tất cả chỉ là ảo giác của mình, chỉ sợ lúc anh quay đầu, nháy mắt cô sẽ biến mất.

Cho nên anh không dám quay lại, đứng tại chỗ, sống lưng cứng ngắc.

“Anh Vũ Trạch”

, Lạc Tích Tuyết thấy Tiếu Vũ Trạch không để ý tới cô, cảm giác buồn bực, cô vọt lên, kéo lấy ống tay áo của anh, lắc lắc cánh tay anh.

“Anh Vũ Trạch, anh Vũ Trạch.”

Cô thân mật gọi anh.

Đã bao lâu rồi anh không được nghe cô gọi anh như vậy, cũng quá lâu rồi cô không dắt cánh tay anh nũng nịu như thế, tất cả đều như nằm mơ vậy, trên thực tế quá mức tốt đẹp, khiến Tiếu Vũ Trạch không dám tin đây là thật.

Lạc Tích Tuyết lay anh quay lại, ngửa đầu nhìn mặt anh, phát hiện hốc mắt của Tiếu Vũ Trạch đã ướt át rồi.

“Anh Vũ Trạch”

Cô không tin được nhìn anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên lại khóc.

Đáp lại cô, là một cái ôm rất lớn, chặt tới mức không thể nữa, dường như muốn bẻ nát cô.

Tiếp đó là nụ hôn sâu, trước mặt mọi người, Tiếu Vũ Trạch nâng mặt Lạc Tích Tuyết lên, hôn xuống môi cô ----

Lạc Tích Tuyết nhón chân lên đáp lại anh, hai người hôn nhau.

Đây là nụ hôn gặp lại sau khi ly biệt, là nụ hôn ngọt ngào với tình yêu say đắm, vừa triền miên lại chua xót.

Đã từng quyến luyến mùi vị của Tiếu Vũ Trạch nơi đáy lòng, thật giống như ‘ nằm mơ đi em’, anh căn bản không muốn dừng lại.

Hai người cứ hôn lâu như vậy, không có ai buông khỏi ai, giống như mọi người bên cạnh không tồn tại vậy.

Bên trong biệt thự Lạc gia.

Lạc Thiên Uy biết được Lạc Tích Tuyết mất tích, tròng mắt đen chặt, tim đập nhanh, anh như bị điên tìm kiếm cô trong biệt thự, không hề thấy đâu.

“Tích Tuyết, Lạc Tích Tuyết”

Anh tìm kiếm gọi tên cô, ánh mắt có cảm giác chết đau đớn.

Anh thở hồng hộc, đột nhiên túm lấy người giúp việc thường ngày của Lạc Tích Tuyết, âm thanh lúc có lúc không vang vọng ở bên tai, thế nhưng anh lại không nghe rõ nói cái gì, chỉ là bản năng phản ứng khiến anh điên loạn lên gầm rống.

Rốt cuộc, anh mất tất cả hơi sức, người giúp việc mở miệng nói, nhưng cái gì anh nghe không được.

Anh ngã lảo đão trên hành lang, ra lệnh bảo mọi người đi tìm, trong mắt thậm chí có chút ươn ướt, nhưng anh không quan tâm, chỉ cần tìm được cô.

Anh sợ cô giống như lần trước vậy, lại thêm 2 năm nữa, anh không muốn tách ra khỏi cô, một giây cũng không muốn.

Vì vậy, Lạc Thiên Uy tự mình lái xe đi ra ngoài, chẳng có mục đích ở trên đường tìm kiếm.

Anh biết trên người Lạc Tích Tuyết không mang tiền, cho nên nhất định đi không xa.

Mà anh lo lắng chính là phía đối phương của mình, nếu biết được tin này, sẽ bất lợi với Lạc Tích Tuyết.

“Tích Tuyết!!”

Xa xa, Lạc Thiên Uy thấy một cô gái tóc dài, vóc người gầy gò, bóng lưng yếu đuối, bóng lưng của cô không khác gì với Lạc Tích Tuyết.

Anh hưng phấn dừng xe, đi tới vỗ bả vai của cô, nhưng người phụ nữ quay mặt lại, đáp án lại làm cho hắn thất vọng.

“Tích Tuyết, em rốt cuộc ở nơi nào?”

Lạc Thiên Uy ngồi sững trên đất, cặp mắt mê ly không rõ phương hướng.

Nếu có người có thể nói cho anh biết, bây giờ Lạc Tích Tuyết ở đâu, hắn nguyện ý dùng tất cả trao đổi.

Người đi đường rối rít bàn luận về người đàn ông có cử chí kì quái này, dung mạo của anh rất đẹp, nhưng vẻ mặt rất bi thương, hình như thất lạc người yêu của mình, khổ sở, ảo não, oán hận đều viết ở trên mặt.

“Có phải da cô ấy rất trắng, mặc váy trắng, dung mạo rất xinh đẹp không.”

Trong đám người không biết có một người đột nhiên chen tới hỏi một câu.

Vẻ mặt Lạc Thiên Uy thất vọng trong nháy mắt khôi phục ánh sáng, anh trong nháy mắt đứng lên, tìm kiếm hướng âm thanh vừa kêu lên.

“Đúng, đúng, ai thấy cô ấy vậy? người nào thấy cô ấy vậy?”

Anh hướng về phía đông người vây xem, kêu gọi điên cuồng.

Có vài người bị bộ dạng hắn hù dọa, hét lên rồi chạy ra.

Cuối cùng chỉ còn lại một đứa bé, đứng ở trước mặt của Lạc Thiên Uy.

“Em thấy được cô ấy, thật sao?”

Lạc Thiên Uy một phát nắm vào bả vai đứa bé, nóng nảy hỏi thăm.

Tuyết Nhi của hắn giờ đang mất đi trí nhớ, trên người lại không tiền, tại sao anh có thể để cô đi mất, vừa nghĩ tới cô đã một ngày một đêm chưa ăn gì, trong lòng hắn đau đớn.

Đã không còn thời gian, anh phải mau tìm được cô.

“Em không biết mỹ nhân kia có phải người anh muốn tìm không”

Đứa trẻ nhìn Lạc Thiên Uy, mắt chớp chớp, sợ hãi nói.

Bé chỉ theo trực giác, người đàn ông trước mắt này với người phụ nữ kia rất xứng đôi, bọn họ đều chói mắt như vậy, làm cho người ta chú ý, nhưng vẻ mặt lại bi thương như thế.

Nếu như hai người đứng chung một chỗ, hẳn là hình ảnh tuyệt mỹ nhất, đứa bé ngây thơ nghĩ lại, ghép lại hình ảnh Lạc Thiên Uy cùng Lạc Tích Tuyết đi với nhau.

“Em vừa rồi thấy chị ấy, đi theo hướng tòa nhà chính quyền thành phố.”

Đứa trẻ chỉ vào tòa nhà cao vút nói.

Thân thể Lạc Thiên Uy chợt rung động, tòa nhà chính quyền thành phố? Tiếu Vũ Trạch!!

Anh biết Tiếu Vũ Trạch đã làm thị trưởng, sẽ làm trong tòa nhà chính quyền đó, mà quan trọng hơn là, tòa nhà này đã từng là tòa nhà nơi công ty Tiếu thị xử lý công việc.

Lúc Lạc Tích Tuyết yêu đương với Tiếu Vũ Trạch, cô sẽ thường đi tới tòa nhà đấy tìm anh ta!!

Đáp án trong lòng hiện lên, nhưng Lạc Thiên Uy không muốn suy nghĩ, hơn nữa không muốn thừa nhận.

Anh không đi tới hướng tòa nhà chính quyền, mà đi hướng ngược lại.

Anh đang trốn tránh vấn đề, cũng đang trốn tránh chính anh.

Anh không cam lòng, thật không cam tâm, anh bỏ ra nhiều như vậy, vất vả mới cùng Lạc Tích Tuyết tiến tới với nhau.

Tại sao tất cả lại trở về điểm ban đầu?

Không, anh không chấp nhận nổi, Lạc Tích Tuyết đã là vợ anh, cô khoogn nên dây dưa lại với mối tình đầu.

Nhưng cô mất trí nhớ, không rõ ràng là vợ anh, lại nhớ mối tình đầu của cô.

Điều này làm cho anh đố kỵ, oán hận, nổi điên.

Rốt cuộc, Lạc Thiên Uy gào lên một tiếng đau đớn, chạy ra ngoài.

Đường phố bận rộn, nhiều chiếc xe đi trên đường không dứt, giao thông nhìn hoa cả mắt, Lạc Thiên Uy rất đau lòng.

Rõ ràng trong tiềm thức biết cô ở đâu, nhưng anh không dám đi tìm cô, anh sợ, sợ một màn anh không muốn thấy, trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng của anh đã có trăm ngàn vết thương, không chịu nổi thêm một vết thương nào nữa.

Nhưng thân thể Tích Tuyết suy yếu khác thường, nếu cô mà là người phụ nữ bỏ nhà ra đi, anh sẽ không bỏ qua -------.