Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 274: Mang theo nữ nhi nữ nhi rời nhau




"Anh Vũ Trạch?" Lạc Tích Tuyết gian nan thốt lên một cái tên, trên mặt là vạn tâm tình phức tạp.

Cô cho là sau lần vội vã nói lời từ biệt, bọn họ không có cơ hội gặp mặt lại rồi, không ngờ chỉ cách một ngày, anh lại tìm đến nhà cô.

"Tích Tuyết, em trở lại!" Tiếu Vũ Trạch nở một nụ cười, đem Băng Băng đang ở trên đùi để xuống đất.

Tiểu Băng Băng vừa thấy là mẹ trở lại, lập tức vui vẻ nhảy đi qua: "Mẹ, ẵm ẵm!"

"Băng Băng, ở nhà có ngoan không?" Lạc Tích Tuyết ôm con gái, dịu dàng hỏi.

"Băng Băng rất ngoan, cậu có thể làm chứng cho con!" Tiểu Băng Băng vui vẻ chỉ chỉ Tiếu Vũ Trạch.

Lạc Tích Tuyết hướng anh nói lời cảm tạ: "Làm phiền anh chăm sóc Băng Băng rồi."

"Chúng ta là bạn bè mà!" Tiếu Vũ Trạch đi tới, sờ sờ đầu nhỏ của Băng Băng, do dự thật lâu mới hỏi: "Đứa bé này là của em và Lãnh Khinh Cuồng à?"

Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng lại, nhưng nhìn mặt của con gái, cô lại không muốn giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Dạ."

Tiếu Vũ Trạch cảm khái thở dài một tiếng: "Chỉ mới vài năm không gặp nhau, anh cho là em sẽ gả cho Lạc Thiên Uy, không ngờ cuối cùng em lại lựa chọn Lãnh Khinh Cuồng!"

Lạc Tích Tuyết có chút cô đơn, đúng vậy, chính cô cũng không ngờ đến, tốt nhất cô nên chọn ở bên cạnh Lãnh Khinh Cuồng.

Nhưng thời gian ngắn nữa cô sẽ dẫn con gái rời đi.

"Băng Băng, đi đánh răng rửa mặt trước đi, chút mẹ sẽ tới!" Lạc Tích Tuyết gọi một cô giúp việc đến bảo sẽ đưa con gái đi.

Lúc đi xa con gái vẫn ngoắc đầu lại nhìn Tiếu Vũ Trạch, hình như vẫn không bỏ được truyện cổ tích.

"Con gái em thật đáng yêu!" Tiếu Vũ Trạch xoay lại nhìn Băng Băng, sau đó lại nhìn đôi mắt sáng quắc của Lạc Tích Tuyết: "Em vẫn giống như năm xưa"

"Em đã sớm không phải là cô gái năm đó rồi" Lạc Tích Tuyết có chút xấu hổ vuốt mặt, một đêm không ngủ, mới vừa cùng Chiêm Mỗ Tư đại chiến, hiện tại sắc mặt của cô nhất định rất khó coi.

Dù sao cũng là người tình, coi như không có cảm giác năm đó, cô cũng hi vọng được là bạn bè với anh.

"Tích Tuyết, trong lòng anh, không ai có thể thay thế được em, vẫn tươi trẻ như thế, xinh đẹp như vậy!" Tiếu Vũ Trạch đột nhiên nắm lên tay của cô.

Lạc Tích Tuyết lập tức kinh hoảng tránh ra, cười nói sang chuyện khác: "Anh Vũ Trạch, hôm nay anh đến chắc không phải chỉ vì muốn gặp em thôi? Có chuyện gì không?"

"Anh chỉ muốn nhìn em một chút, không được sao!" Tiếu Vũ Trạch thở dài một cái, xem ra Tích Tuyết không thể tiếp nhận lại anh.

"Em vô cùng tốt, Vũ Trạch cũng mau kết hôn đi chứ?" Lạc Tích Tuyết lơ đãng bật thốt lên, nhưng vừa nói ra liền hối hận, thật ra thì cô không nên quan tâm, từ lâu đã không có tư cách hỏi.

Tiếu Vũ Trạch giống như thấy được tia hi vọng cuối cùng, anh lấy hết dũng khí hỏi: "Tích Tuyết, nếu như anh cưới một cô gái khác, em sẽ đổi ý sao?"

Trong lòng Lạc Tích Tuyết khổ sở, cũng chỉ biết lắc đầu: "Em sẽ chúc mừng anh, chúc ngươi tân hôn hạnh phúc!"

"Anh biết rồi!" Tiếu Vũ Trạch thở dài, gật đầu, đi quanh biệt thự của cô: "Anh thấy Lãnh Khinh Cuồng đối xử không tệ với em nhỉ, bây giờ cuộc sống của em có vẻ rất tốt, anh cũng an tâm.

Về sau chúng ta vẫn là bạn bè?"

"Dạ!" Lạc Tích Tuyết cười nhạt.

Tiếu Vũ Trạch thở dài, trầm mặc thật lâu mới nói: "Tích Tuyết, sắc trời không còn sớm, anh không quấy rầy em nghĩ ngơi nữa, đây là số điện thoại riêng của em, về sau có chuyện gì thì cứ tìm anh!"

Lạc Tích Tuyết lần nữa gật đầu, tự mình đưa anh ra cửa.

Cho đến khi đứng ở cửa chính, thấy xe Tiếu Vũ Trạch biến mất trong bóng đêm, Lạc Tích Tuyết mới thở dài một tiếng, trở lại trong biệt thự.

Cô và anhVũ Trạch thủy chung là hữu duyên vô phận, đã từng cho là đời này sẽ không gả cho ai khác ngoài anh, không ngờ cuối cùng hai người chỉ đủ duyên phận để làm bạn bè bình thường.

Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng chẳng nợ gì nhau nữa, hiện tại cô đã kéo Lãnh Khinh Cuồng xuống nước, bây giờ không có lý do để cho anh Vũ Trạch gánh thêm phiền toái, huống chi hôm nay thân thể cô bẩn thỉu như thế, như thế chẳng có xứng đáng với anh?

Thở dài một tiếng, Lạc Tích Tuyết dựa vào ghế sa lon ngủ thiếp đi, cho đến khi vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Cô nghi ngờ xoa đôi mắt buồn ngủ, nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa.

"Ngẩn người ra làm cái gì đó, tôi không được hoan nghênh ở chỗ này sao?" Bà nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Lạc Tích Tuyết, không khỏi mỉa mai đôi câu.

Lạc Tích Tuyết lập tức hoàn hồn, cung kính nói: "Bà Lãnh, chào bà"

Người đứng trước mặt chính là mẹ của Lãnh Khinh Cuồng, chỉ là trừ sinh nhật Lãnh Khinh Cuồng ra, hàng năm vẫn làm ăn bên ngoài, không cùng con trai trò chuyện.

Duy nhất chỉ gặp Lạc Tích Tuyết một lần, chính là lúc cô sinh Băng Băng, và khi mừng đầy tháng của bé.

Nói thật, bà Lãnh không thích cô, không có người mẹ nào chịu tiếp nhận một đứa con dâu lại mang thai với người khác, huống chi mấy năm này Lạc Tích Tuyết cũng không có cho Lãnh Khinh Cuồng thêm một đứa con nào nữa, mặc dù bà lạnh nhạt con trai, nhưng vẫn cho là mình con trai của bà, tự nhiên hết sức chán ghét Lạc Tích Tuyết.

Nếu như không phải là Phương Tiêu Thần dặn dò trước lúc lâm chung, cô tin rằng bà Lãnh sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, bà không làm như vậy là xem như nể mặt ba cô rồi.

Bà Lãnh trực tiếp đi tới trên ghế sa lon, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nghe nói Lãnh Thị xảy ra chuyện, vô cớ bị tuột rất nhiều đơn đặt hàng, Khinh Cuồng phải bôn ba bên ngoài, không phải tôi là một bà lão nhiều chuyện, hiện tại cục diện Lãnh Thị rối rắm như vậy, cô cũng ở chung với Khinh Cuồng, sớm muộn các người cũng sẽ kết hôn, cô cũng nên chú ý đến chuyện của Lãnh Thị một chút mới đúng."

Lạc Tích Tuyết nghi ngờ ngước mắt lên, không biết tại sao bà Lãnh lại đột nhiên nói với cô những lời này, cô đưa mắt nhìn xuống những dấu vết bên dưới ngực mình.

Trái tim nhất thời rối loạn

Trên người cô vẫn còn những vết hôn của Chiêm Mỗ Tư, da của cô vốn là rất trắng, ánh đèn trong phòng khách rất sáng, nhìn thoáng qua một cái là thấy rõ những dấu vết xanh tím ngay.

Mà mới vừa anh Vũ Trạch rời đi, nếu như bà Lãnh vừa vặn gặp lúc cô đưa anh Vũ Trạch ra cửa, khó bảo toàn việc bà ấy có thể hiểu sai hay không.

"Con biết rồi!" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết cứng đờ.

"Cô biết? vậy còn cố đeo theo con tôi làm gì?" Bà Lãnh cất cao giọng nói, ánh mắt nhìn thật chặt vào những dấu vết trên cổ cô, trong mắt cơ hồ đã nhóm lửa: "Sớm biết tôi đã không đồng ý cho các người đến với nhau, một cô gái mang theo con đi lập gia đình, nghĩ cũng biết không phải là hàng tốt gì, còn chưa kết hôn, cô đã đi vụn trộm bên ngoài, nếu đã kết hôn, cô định cho con tôi bao nhiêu đòn đây?! À?!"

Lạc Tích Tuyết trầm mặc cắn môi, không cãi lại.

Trên thực tế quả thật cô cũng chẳng đáng giá gì, có lẽ cô còn lưu luyến Chiêm Mỗ Tư hoặc quả thật cô như lời bà Lãnh nói "Vượt tường”

, cô nói không làm thì cũng đã làm rồi, cô không biết phải giải thích thế nào nữa.

Chỉ có thể nói cô thật xin lỗi Lãnh Khinh Cuồng, Chiêm Mỗ Tư mang cho cô vui thích phút chốc, cô mới hiểu được, có một tình cảm chẳng thể thay thế.

Cô không thể tiếp tục dối mình và dối người, uất ức cùng liên lụy Lãnh Khinh Cuồng, cô nên nói rõ ràng với anh ấy.

"Cô rời khỏi đây đi!" Không đợi Lạc Tích Tuyết mở miệng, bà Lãnh đã chủ động đề nghị.

Bà có thể chấp nhận một đứa con dâu đã mang đứa con của người đàn ông khác, nhưng bà tuyệt không thể tha thứ cho việc cô phản bội, cùng thất thân nữa, bà biết đen đủi nhất là khi yêu phải một người phụ nữ mang tâm phản bội, con trai của bà sao lại yêu cô gái không biết cao thấp này, có bỏ ra nhiều thời gian hơn nữa để đợi chờ thì cũng uổng công.

"Con biết rồi ạ!" Lạc Tích Tuyết cũng không cự tuyệt, trực tiếp đồng ý, thật ra thì cô đã sớm suy nghĩ đến chuyện này.

"Ừ, mong cô biến mất trước khi Khinh Cuồng trở lại, chuyện cô và Chiêm Mỗ Tư tạm thời đừng nói cho nó biết, tôi không hy vọng con trai mình bị tổn thương, cô hiểu chưa?" Bà Lãnh trầm giọng giao phó với cô.

"Con hiểu ạ!" Lạc Tích Tuyết đè nén trong lòng chua xót đồng ý.

Bà Lãnh không nói thêm gì nữa, nếu mọi người là người biết chuyện, đương nhiên nên nói chuyện tốt.

Bà để lại một tờ chi phiếu và địa chỉ, nói cho Lạc Tích Tuyết biết nếu đến nơi này ở sẽ không ai đến quấy rầy cô, cô có thể an tâm mà sống, điều kiện tiên quyết là về sau cô đừng đến tìm con trai bà nữa.

Lạc Tích Tuyết đồng ý, chỉ là cô không lấy tấm chi phiếu kia, mà chỉ nhận cái địa chỉ đó.

Bà Lãnh đá cánh cửa rời đi, cả đêm hôm đó Lạc Tích Tuyết liền bắt đầu dọn dẹp hành lý.

Nhìn căn phòng cô đã sống bao năm qua, cô có chút lưu luyến không muốn rời đi, nhưng đến bây giờ cô không thể tự quyết định được nữa.

"Mẹ ….

chúng ta phải đi sao?" Tiểu Băng băng không biết đã vào đây từ lúc nào, bé thận trọng đứng một bên, yên lặng nhìn Lạc Tích Tuyết, đưa đôi mắt khó hiểu hỏi cô.

Lạc Tích Tuyết cuống quít lau nước mắt, dùng sức hít mũi một cái, cố gắng nặn ra nụ cười tủm tỉm: "Đúng, con không bỏ được sao?"

"Ba sẽ đi cùng chúng ta sao? Con sẽ rất nhớ ba!" Tiểu Băng Băng chu miệng lên, có chút mong đợi hỏi.

Trong lòng Lạc Tích Tuyết dâng lên chút khổ sở, rồi lại không thể trực tiếp nói cho bé, chỉ có thể lừa gạt bé: "Chờ chúng ta đến nhà mới, ba sẽ đến đấy ở với chúng ta!"

Tiểu Băng Băng vui vẻ đập thẳng tay: "Được ạ, Băng Băng muốn sang nhà mới, nhà mới sẽ rất tốt!!"

Lạc Tích Tuyết ôm lấy thân thể nhỏ của bé, nước mắt không nhịn được rớt xuống.

Thật xin lỗi Băng Băng, cô không phải là người mẹ tốt, làm hại con gái cô cũng phải chịu khổ cùng cô.

Chỉ là sau này sẽ không sao rồi, cô nhất định sẽ cố gắng dàn xếp mọi chuyện, cho con gái một cuộc sống ổn định.

"Mẹ, chúng ta cần nói lời tạm biệt với cậu không?" Tiểu Băng Băng đột nhiên lên tiếng, từ trong ngực Lạc Tích Tuyết chui ra.

Lạc Tích Tuyết chua xót cười, khẽ vuốt ve đầu con gái, nhỏ giọng hỏi: "Băng Băng rất thích cậu sao?"

"Dạ, cậu mua cho con rất nhiều thức ăn ngon!" Tiểu Băng Băng thật thà nói.

"Vậy giữa cậu và ba, Băng Băng thích người nào hơn?" Lạc Tích Tuyết ngồi xổm xuống, thử dò xét.

"Ba!" Tiểu Băng Băng không chút do dự bật thốt lên.

Lòng của Lạc Tích Tuyết lập tức lạnh lẽo, cô cũng biết con gái có thói quen lệ thuộc vào Lãnh Khinh Cuồng, tiếp tục như vậy không được, bọn họ nhất định phải rời khỏi Lãnh Khinh Cuồng.

Dắt tay con gái nhỏ, cả đêm Lạc Tích Tuyết dọn dẹp hành lý hai người, con gái ngồi bên cạnh say giấc nồng, lặng lẽ mang theo con gái rời khỏi nhà họ Lãnh.