Một buổi chiều cuối tuần, gió nhẹ thổi, nước nhẹ trôi, bầu trời trong xanh và sáng sủa.
Lãnh Khinh Cuồng đưa Băng Băng đi chơi, tối hôm qua anh tốn thời gian suốt
một đêm, rốt cuộc cũng thành công thuyết phục Lạc Tích Tuyết, chớ đưa bé đến trường học, bé còn quá nhỏ mà, nên giờ anh lại có nhiều cơ hội để ở bên cạnh Băng Băng.
"Ba, con muốn đi thuyền hải tặc!" Tiểu Băng Băng đưa đôi mắt đầy hy vọng nhìn Lãnh Khinh Cuồng.
Lãnh Khinh Cuồng đem con gái cõng lên cổ mình: "Không phải mẹ nói chủ nhật này cả nhà chúng ta cùng đi sao?"
Tiểu Băng Băng quệt mồm: "Nhưng hiện tại con muốn đi liền."
"Băng Băng muốn ba len lén dẫn con đi sao? Như vậy ba sẽ bị mắng nha."
Lãnh
Khinh Cuồng có chút bận tâm nói, bị Lạc Tích Tuyết lại la anh rằng chiều con quá nhiều
"Nhưng hiện tại Băng Băng rất muốn đi, ba dẫn con
đi đi!!" Tiểu Băng Băng nắm ống tay áo Lãnh Khinh Cuồng, không ngừng
dùng sức lay động.
Lãnh Khinh Cuồng bị con gái dùng mỹ nhân kế,
không có biện pháp từ chối: "Được, được, được, hiện tại ba liền dẫn con
đi, có được hay không?"
"Dạ."
Tiểu Băng Băng lập tức lộ ra gương mặt tươi cười.
Lãnh Khinh Cuồng lên tiếng chào hỏi người hầu xong, sau đó dẫn Tiểu Băng
Băng ra ngoài, ai ngờ mới vừa đi đến nhà xe, đã nhìn thấy một bóng dáng
quen thuộc đi tới.
"Dì Cầm!!" Tiểu Băng Băng nhận ra người đang
tới, lập tức từ trong ngực Lãnh Khinh Cuồng muốn nhảy xuống, vui vẻ chạy tới bên cạnh Cầm Tư Liên.
"Tiểu Băng Băng!!" Cầm Tư Liên đưa tay ra, ôm bé vào trong ngực mình, hôn lên má Tiểu Băng Băng một cái: "Tiểu Băng Băng ở nhà không ngoan à? Lại đang khi dễ ba sao?"
"Ba nói muốn đưa Băng Băng đi khu vui chơi."
Tiểu Băng Băng tự hào cười nói.
Cầm Tư Liên nhướng mày, "Đi khu vui chơi à, vui vẻ như vậy? Dì Cầm cũng muốn đi cùng có được không?"
"Được, được ạ, dì Cầm có thể đi cùng ba và con" Tiểu Băng Băng lập tức vỗ tay vui mừng.
Trên mặt Lãnh Khinh Cuồng xẹt qua một tia khác thường, nhưng chỉ cần con gái vui vẻ, anh đều có thể làm được.
Trong khu trò chơi có thật nhiều người, một tay Tiểu Băng Băng nắm tay Lãnh
Khinh Cuồng, một cái tay khác nắm tay Cầm Tư Liên, giống như những đứa
bé khác, vô cùng vui vẻ.
Lãnh Khinh Cuồng hết cho bé ngồi trên
thuyền hải tặc, lại cho bé ngồi xe cáp treo, mặc dù đứa bé này mới hơn
hai tuổi rưỡi, nhưng lá gan đặc biệt lớn, rất thích chơi các trò chơi
mạo hiểm.
Cuối cùng cũng được lên đu quay ngựa gỗ, Tiểu Băng Băng chơi không chán, không chịu xuống.
"Đứa nhỏ này thật là vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, thật giống với cha mẹ của
bé."
Cầm Tư Liên nhìn về phía Băng Băng, đẩy cánh tay Lãnh Khinh Cuồng.
Lãnh Khinh Cuồng híp mắt, ánh mắt có chút thâm trầm: "Cô nói gì?"
Cầm Tư Liên cười nhạt: "Anh bây giờ ngồi hưởng cuộc sống hạnh phúc, một nhà ba người, vui vẻ, hòa thuận, em nên chúc mừng anh mới đúng, tuy
nhiên…."
"Tuy nhiên cái gì?" Lãnh Khinh Cuồng phòng bị hỏi.
Cầm Tư Liên xoay ánh mắt qua, cười lạnh nói: "Tuy nhiên Lạc Thiên Uy mới là cha của Băng Băng? Nếu như anh ta biết, anh cảm thấy anh ta có thể để
con gái mình lưu lạc bên ngoài sao?"
"Cô dám nói cho anh ta biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!!" Lãnh Khinh Cuồng níu chặt cánh tay
Cầm Tư Liên, đáy mắt hàm ý cơn thịnh nộ.
"Anh đừng khẩn trương
như thế chứ?" Cầm Tư Liên chảy mồ hôi ở sống lưng, nhìn thẳng vào anh:
"Bé không phải là con gái ruột của anh, về sau Băng Băng trưởng thành sẽ hiểu được thân phận của mình, khi đó nó hiểu rằng anh không phải cha
ruột của nó, nó sẽ cảm thấy như thế nào?"
Lãnh Khinh Cuồng lôi cô đến gần, nói rõ từng chữ một lời cảnh cáo: "Cô nghe cho kỹ đây, bất
luận ai là ba ruột của đứa bé này, tôi chỉ biết nó là con của Tích
Tuyết, là máu mủ của Tích Tuyết thì tôi sẽ xem nó là con ruột của mình,
cô đừng tưởng rằng như thế sẽ làm tôi và Tích Tuyết xa nhau."
Cầm Tư Liên cắn môi của mình, móng tay ngắt vào thịt: "Tại sao trong mắt
của anh chỉ có Lạc Tích Tuyết? Chẳng lẽ anh không để ý tới em sao? Anh
tình nguyện nuôi một đứa con không máu mủ, cũng không nguyện ý tiếp nhận em? Đến tột cùng em thua cô ấy ở điểm nào?"
Đôi mắt Lãnh Khinh
Cuồng léo sáng, gương mặt hiện lên một biểu cảm không rõ ràng, ánh mắt
si mê lại nóng bỏng: "Đó là một cảm giác, cô sẽ không hiểu, loại cảm
giác này tôi chỉ có thể cho Tích Tuyết...
tôi không quan tâm Băng Băng
có phải là con ruột mình không, chỉ cần Tích Tuyết chịu ở lại bên cạnh
tôi, tôi sẽ yêu thương Băng Băng như con ruột của mình."
Cầm Tư
Liên tức cười, nước mắt bất ngờ chảy xuống.
Cô thực sự yêu Lãnh Khinh
Cuồng, từ những ngày còn nhỏ, cô thực sự đã rất yêu anh, nhưng trong
lòng anh chỉ có Lạc Tích Tuyết, cho tới bây giờ đều không nhìn tới cô,
mỗi lần cô đều phải mượn quan hệ với Lạc Tích Tuyết, để đến gần anh.
Chỉ là cô không buông tha anh, nếu anh không chịu buông tay Lạc Tích Tuyết, như vậy chỉ có thể khiến Lạc Tích Tuyết rời khỏi anh, xem ra cô nên tìm Lạc Thiên Uy một chuyến, nói cho anh biết Băng Băng – con gái anh vẫn
tồn tại trong đời.
Từ sân chơi lúc trở lại, Băng Băng đang đùa
giỡn với Lãnh Khinh Cuồng, Lãnh Khinh Cuồng nói mọi việc đều tùy cô bé,
nhưng vẫn không cưỡng được mà hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé, ôm rồi lại
ôm, Cầm Tư Liên ngồi bên cạnh thiếu chút nữa đã đố kỵ với đứa bé này.
Khi gần đến lúc ăn cơm tối, Lạc Tích Tuyết trở lại, nhìn bạn tốt Cầm Tư
Liên từ Trung Quốc xa xôi chạy đến thăm bọn họ, cô lập tức nhiệt tình
mời bạn tốt dùng cơm.
Bốn người ngồi vây quanh bàn ăn, Lãnh Khinh Cuồng ôm Băng Băng, không ngừng dụ dỗ bé ăn cơm, Lạc Tích Tuyết là
thỉnh thoảng cùng bọn họ nói chuyện phiếm.
"Tích Tuyết, Khinh
Cuồng, chúc mừng một nhà ba người hạnh phúc, cả đời mãi mãi bên nhau!"
Cầm Tư Liên giơ ly rượu lên, nói lời chúc phúc trái với lương tâm.
"Cám ơn Tư Liên."
Lạc Tích Tuyết dịu dàng cười một tiếng, rót ly rượu đỏ cho mình: "Nếu cậu qua đây tìm mình, sao không tìm thêm một người bạn đời
đi."
Cầm Tư Liên khổ sở cười cười, cố ý nhìn Lãnh Khinh Cuồng một cái, thấy anh không lộ vẻ gì, lòng cô càng chua xót.
"Tớ không được may mắn như bạn!" Cô ta lắc đầu một cái, tâm nhéo đau.
Người đàn ông duy nhất cô yêu lại yêu người phụ nữ khác.
Lạc Tích Tuyết khẽ lo lắng, thức thời không tiếp tục cái đề tài này.
Ai ngờ lời nói của Cầm Tư Liên xoay chuyển, đột nhiên nói: "Tích Tuyết,
chừng nào cậu sẽ về nước? Lạc Thiên Uy đã trở về nước, chẳng lẽ cậu
không muốn để cho con mình gặp Lạc Thiên Uy sao?"
Một câu nói ra, ly thủy tinh trong tay Lãnh Khinh Cuồng lập tức bị anh bóp nát, Lạc
Tích Tuyết mới vừa uống một hớp rượu đỏ vào cổ, cũng bị những lời này
làm cho nghẹn.
Tiểu Băng Băng vỗ lưng của Lạc Tích Tuyết, khẩn trương cầm lấy một ly nước, đưa đến môi cô, gấp giọng hỏi
"Mẹ, mẹ có sao không?"
Nhận lấy chén nước, Lạc Tích Tuyết uống hơn phân nửa, rốt cuộc bình tĩnh lại, cô hạnh phúc sờ đầu con gái nhỏ, nhẹ giọng nói:
"Mẹ không có việc gì…"
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Khinh Cuồng, Cầm Tư Liên lập tức ý thức
biết mình nói sai, cô vội vã nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, Tích Tuyết."
Tích Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, chỉ là đôi mắt nhíu lại thật chặt.
Muốn cô mang Băng Băng trở về nước gặp Lạc Thiên Uy, không phải cô chưa nghĩ tới, nhưng trong mắt người ngoài, Thiên Uy là cậu của Băng Băng, cô nên làm như thế nào để quan hệ của họ không rối loạn?
Lãnh Khinh
Cuồng nắm lấy bàn tay ấm áp của cô, Lạc Tích Tuyết chán nản ngẩng đầu
lên, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ an ủi của anh, trong lòng cô dâng lên một
cỗ ấm áp.
"Mọi người từ từ ăn, em xuống phòng bếp một lát, còn
chút canh vẫn chưa xong."
Lạc Tích Tuyết thật sự không muốn để lộ tâm tư của mình ở chỗ này, cô thở dài, đi ra khỏi phòng ăn.
Lãnh Khinh Cuồng đem Băng Băng giao cho người giúp việc, rồi đuổi theo cô.
Lạc Tích Tuyết biết anh là đang lo lắng cho mình, khóe miệng cô nhếch lên,
lộ ra một nụ cười trấn an, tính nói cho Lãnh Khinh Cuồng biết rằng cô
không sao.
Lãnh Khinh Cuồng nhìn dáng vẻ kiên cường của cô, trong lòng xuất hiện tia không đành lòng, đem cô ôm vào ngực.
"Tích Tuyết, bất luận xảy ra ra chuyện gì, anh đều ở bên cạnh em, đừng lo
lắng, tất cả hãy giao cho anh!" Tròng mắt anh thâm tình như nước, giống
như muốn chia sẻ nỗi khổ với cô.
"Ừ."
Lạc Tích Tuyết gật đầu một
cái, sắc mặt tái nhợt.
Cô cho là mình che giấu rất tốt, mấy năm nay, một mình cô mang theo con gái cố gắng kiếm sống, điều đó khiến cô trở nên
mạnh mẽ hơn nhiều, thế nhưng cuối cùng vẫn để cho người ta dễ dàng nhìn
thấu, đột nhiên cô cảm thấy mình rất vô dụng.
Lãnh Khinh Cuồng
buông cô ra, nhìn bộ dáng đầy ưu thương của cô, lúc này Tích Tuyết càng
yếu đuối hơn, hoàn mỹ, tinh sảo giống như món đồ pha lê dễ vỡ, càng
khiến cho đàn ông muốn được bảo vệ cô trong lồng ngực vững chải của họ.
Tự nhiên vì kết hôn với một người đàn ông mà khiến cô rơi lệ.
Không, trên
cái thế giới này không ai có thể khiến cô tổn thương, không ai được phép khiến cô tan nát cõi lòng? Đơn giản đó là tội phạm!
"Tích Tuyết, quên anh ta đi, cùng anh bắt đầu lại lần nữa; anh thề, đời này cũng không để cho em rơi nửa giọt nước mắt."
Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên quỳ một chân xuống đất, nâng một bàn tay Lạc Tích Tuyết lên, nói ra lời thề son sắt.
"Bây giờ không phải chúng ta vẫn ở chung một chỗ sao?" Lạc Tích Tuyết trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, chột dạ cúi đầu.
Lãnh Khinh Cuồng khẽ nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt động lòng người của cô: "Tích Tuyết, em biết anh nói cái gì mà? Anh muốn quang minh
chính đại ở bên cạnh em, làm chồng của em."
"Anh" Vẻ mặt Lạc Tích Tuyết trở nên cứng đờ, không nghĩ tới anh lại nói ra lời như thế.
"Chẳng lẽ anh không ngại em….
sao? Thật ra thì anh có thể chọn một cô gái tốt
hơn em."
Lạc Tích Tuyết rũ mắt xuống, tròng mắt nhàn nhạt tia ưu thương.
Lãnh Khinh Cuồng đưa đôi mắt thâm tình nhìn cô, "Em chính là lựa chọn tốt
nhất của anh, không có gì quan trọng hơn chuyện anh cưới được cô gái
mình yêu nhất, càng không có ai có thể khiến anh động lòng, trừ phi em
không bỏ được Lạc Thiên Uy, như vậy anh sẽ nói, anh tiếp tục chờ em."
"Để em suy nghĩ mấy ngày được không."
Lạc Tích Tuyết thở dài, trên mặt có chút hoảng hốt.
Cô và Băng Băng đều cần một mái nhà, Lãnh Khinh Cuồng là lựa chọn tốt nhất của cô, cô không hy vọng con mình sau này đến trường, lại bị mọi người
chọc là đứa bé không cha.
Cô hy vọng con gái mình được phát triển như mọi đứa bé bình thường, có một gia đình bình thường, có cả cha lẫn
mẹ, chuyện ngày xưa đã là vết thương trong tim cô, cô không nên vì quá
khứ mà tiếp tục rối rắm nữa, có lẽ cô nên cho Lãnh Khinh Cuồng một cơ
hội, cũng là cho chính mình một cơ hội, lựa chọn cuộc đời mới.
"Linh linh…" điện thoại di động trong túi vang lên, là tin nhắn do bạn tốt
Trần Tiểu Mạt gởi tới, cô muốn kết hôn, hi vọng Tích Tuyết có thể trở về nước tham gia hôn lễ của cô.
"Lãnh Khinh Cuồng, chúng ta cùng
nhau trở về Trung Quốc đi, không phải anh nói là có chuyện cần giải
quyết sao, chờ sau khi chúng ta về nước em sẽ cho anh một câu trả lời!"
Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định của
mình.