Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 257: Binh an sinh hạ đứa bé khỏe mạnh




“Tích Tuyết, chúng ta đã đến, chuẩn bị thuyền ròi.”

Lãnh Khinh Cuồng xem cảnh biển cách đó không xa, hương về phía Lạc Tích Tuyết bụng bự nói.

“Ừ.”

Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, trên trán có mồ hôi.

Lãnh Khinh Cuồng dịu dàng cầm khăn giấy lau mồ hôi giúp cô, sau đó dịu dàng ôm cô xuống giường.

Đây là một bầu không khí đầy nắng tại thành phố biển ở bờ biển Nam Phi, nước biển xanh lam trong suốt, bờ cát vàng, biệt thự Điền Nhã đẹp đẽ, tràn ngập không khí của biển.

Phương Tiêu Thần từng ở tại nơi này một thời gian, cũng ở chỗ này ông gặp Lãnh Khinh Cuồng, cái thành phố nhỏ bí ẩn này, mặc dù không thu hút, cũng là trụ sở bí mật của Lãnh Khinh Cuồng.

Anh bí mật đưa Lạc Tích Tuyết tới nơi này, chỉ là hi vọng cho cô một khung cảnh an toàn thư thái, để cho cô có thể bình an sinh hạ đứa bé.

“Thiếu gia, gian phòng đã sắp xếp xong xuôi, ngài cùng phu nhân có thể vào được rồi”

Một quản gia cung kính khom lưng hành lễ với Lãnh Khinh Cuồng.

Lãnh Khinh Cuồng gật đầu, ôm sát Lạc Tích Tuyết: “Dẫn chúng ta qua đi.”

Bọn họ lên một chiếc xe hơi đen sang trọng, xe hơi chạy tầm hai giờ, tới một biệt thự hoàn toàn mới ở trước mặt thì ngừng lại.

Lạc Tích Tuyết nhìn biệt thự trước mặt, Lâm Hải xây lên, hình như có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ vào, trang trí tươi mát không theo kiểu cũ, mà tường thạch cao màu trắng kết hợp với màu đỏ, trời xanh mây trắng tôn lên, biểu hiện vẻ thanh lịch.

Lãnh Khinh Cuồng ôm cô xuống xe, thấy từ nơi này đến cửa biệt thự có hai hàng người giúp việc cung kính đứng đây, khom người nghênh đón chào hỏi.

“Thả em xuống thôi.”

Lạc Tích Tuyết thấy nhiều người như vậy, cũng không muốn Lãnh Khinh Cuồng ôm nữa.

Lãnh Khinh Cuồng theo ý của cô, đặt cô xuống, nắm bả vai của cô, cùng cô đi vào.

Trước biệt thự có trồng mấy cây dừa, cây rất cao, nhìn lên có chút chói mắt.

Ngay phía trước là một sân cỏ xanh mát, mấy người giúp việc ở phía trên đang làm cỏ, thanh khiết, hết sức chuyên chú làm việc, cũng không vì chuyến thăm mà gián đoạn công việc của họ.

Lạc Tích Tuyết cùng Lãnh Khinh Cuồng đi tới phòng khách, đại sảnh trang hoàng cao nhã hiện đại, đen to lơn tinh mỹ treo trên trần nhà, ghế salon xa hoa bằng da phản ra ánh sáng, sàn nhà đá cẩm thạch trong suốt có thể thấy được người, trên tường đầy các bức bích hoa phong tình của các nước khác.

“Thiếu gia, phu nhân, gian phòng của hai người ở lầu hai!”

Quản gia nói xong, bảo người giúp việc tới tặng quà.

“Khinh Cuồng”

Lạc Tích Tuyết do dự, kéo tay Lãnh Khinh Cuồng.

Lãnh Khinh Cuồng đoán được cô muốn nói gì, thở dài, nói với quản gia: “Chuẩn bị cho phu nhân một gian phòng khác.”

“À? Thiếu gia?”

Quản gia kinh ngạc, khó tin nhìn hai người.

Bọn họ không phải là người yêu sao? Tại sao muốn chia phòng ngủ?

“Theo ý của tôi mà làm, chuẩn bị gian phòng của phu nhân ở sát vách của tôi.”

Âm thanh trầm ổn của Lãnh Khinh Cuồng ra lệnh.

“Vâng!”

Quản gia lập tức đi sắp xếp.

Dùng cơm xong, Lãnh Khinh Cuồng còn có chuyện phải làm, phải rời đi.

“Tích Tuyết, anh có việc phải ra ngoài, tối sẽ quay lại gặp em.”

Anh ở bên tai cô nói vừa êm ái vừa hôn, khóe môi nâng lên nụ cười.

“Ừ, anh đi đi.”

Lạc Tích Tuyết cười nhạt.

Nói xong, anh xoay người sang chỗ khác, sải bước rời khỏi biệt thự.

“Phu nhân, tôi đưa người vào phòng đi.”

Quản gia khom mình hành lễ, cũng kính dẫn đường.

Ngớ ngẩn, tầm mắt Lạc Tích Tuyết từ cửa trở lại, “Được.”

Gian phòng bố trí trang nhã tươi mát, là phong cách cô thích, quản gia đơn giản khai báo mấy câu, liền lui xuống.

Ánh mắt Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt quét một vòng, đi tới bên giường nằm xuống.

Về sau đây chính là cuộc sống của cô đi, cô không có lựa chọn nào khác, có một chỗ an nhàn thế này, cô nên cám ơn ông trời rồi.

Hôm đó ở trong bệnh viện, cô bị hai người mang tới một hòn đảo.

Trên đảo rất đẹp và tĩnh mịch, cũng không cách nào liên lạc được với bên ngoài, nhất là bên người cô cũng không thiêu người giúp việc cùng hộ vệ đang giám sát cô, cuộc sống không tự do chút nào.

Khi đó cô không biết đã khóc bao nhiêu, thời điểm mà sống một ngày như một năm, cô mới mang thai có một tháng, bên cạnh không có người thân thiết nào chăm sóc, trừ khi phản ứng kịch liệt có thai, còn phải chịu cô đơn.

Có một thời gian, cô thậm chí không muốn có đứa bé trong bụng, nếu như không có đứa bé cô còn có thể nghĩ biện pháp chạy trốn, giờ lại có đứa bé, mọi phương diện bị trói buộc rất nhiều.

Nhưng vừa nghĩ lại, đứa bé này là huyết mạch duy nhất của cô cùng Lạc Thiên Uy, có lẽ nó không phải là đứa bé khỏe mạnh, bởi vì bố mẹ của nó là có họ hàng gần mà kết hôn, nhưng lại là kết tinh tình yêu của bọn họ, bất kể hao tổn bao nhiêu tâm huyết cùng dũng khí, cô đều muốn đem đứa bé của mình và Lạc Thiên Uy sinh ra được.

Cho nên cô chịu nhục, mỗi ngày ăn cơm đúng hạn, ngủ đúng giờ, không hề trách móc gì nữa.

Rốt cuộc, lúc cô mang thai được 3 tháng, những người đó rốt cuộc đưa cô rời đảo.

Chỉ là vừa ra đảo, cô nhận được một tin tức đau lòng, Lạc Thiên Uy cùng Tống Khuynh Vũ kết hôn.

Khi đó đối với Lạc Tích Tuyết mà nói, quả thật chấn động, bọn họ mới tách ra ba tháng ngắn ngủi, hắn liền cưới người phụ nữ khác làm vợ.

Uổng công cô ở trên đảo khổ cực như vậy, vì giữ máu mủ của hắn trong bụng mà ngậm đắng bao nhiêu, hắn cư nhiên cưới người phụ nữ khác.

Cô hận hắn, hận đến chết, cư nhiên cứ đùa bỡn cô như thế.

Vì vậy cô quyết định, đi bệnh viện phá thai, coi như về sau cũng không thể sinh con thì thế nào? Một đứa bé có gia đình đơn thân, về sau nhất định cũng không hạnh phúc.

Huống chi bố của đứa bé này, còn là người đàn ông vứt bỏ cô, cô không cần cuộc sống sau này có bóng dáng của Lạc Thiên Uy nữa.

Nằm ở trên bàn mổ, Lạc Tích Tuyết cảm giác như rơi vào trong vực sâu, chợt có âm thanh quen thuộc ở bên tai vang lên, ngay sau đó có vòng ôm ấm áp đưa cô vào trong ngực.

“Tích Tuyết, không nên bỏ đứa bé, về sau anh sẽ ở bên cạnh em.”

Lãnh Khinh Cuồng kịp thời chạy tới, ôm cô thật chặt.

Anh cũng bị người Bối Nặc Tát theo dõi, toàn bộ ba tháng anh đi tìm vị trí của Lạc Tích Tuyết, rốt cuộc lúc anh tra được tin tức của cô, cũng là bàn mổ trên bệnh viện, kịp thời cứu cô.

Lạc Tích Tuyết một phút kia bất lực, cô vùi chặt vào trong ngực Lãnh Khinh Cuồng, không ngừng rơi lệ: “Anh ta kết hôn rồi, anh ta cưới người phụ nữ khác, em còn muốn đứa bé này làm gì?”

“Tích Tuyết, không phải em chủ động ly hôn với anh ta sao?”

Lãnh Khinh Cuồng ôm cô, vì cô mà vén tóc lên.

Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào, trong mắt dâng lên tầng sương mù: “Đúng, chính em chủ động ly hôn cùng anh ta, nhưng em cho là anh ta không đồng ý, càng không thể nào cưới Tống Khuynh Vũ, không ngờ --

- “

Lạc Tích Tuyết không nói được nữa, tất cả đều từ trực giác đáng sợ của phụ nữ.

Cô cho là hắn yêu cô, thật ra không phải, hắn thật sự cưới Tống Khuynh Vũ, cái này sao cô có thể không hận hắn?!

“Nghe anh, Tích Tuyết, coi như không có anh ta, cũng không cần loại bỏ đứa bé, em còn có anh, anh với em sẽ cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé lớn lên, con của em sẽ là con của anh, anh sẽ như ruột thịt mà đối với đứa bé.”

Lãnh Khinh Cuồng ở bên tai cô không ngừng khuyên nhủ.

Lạc Tích Tuyết rốt cuộc nhịn lệ, đau lòng gật đầu một cái.

Cô còn có lựa chọn sao? Đứa bé cần một ngôi nhà hoàn chỉnh, cô cũng cần một người đàn ông để dựa vào, coi như không có tình yêu, Lãnh Khinh Cuồng cũng coi là anh trai của cô, ở bên cạnh anh là kết cục tốt nhất của cô rồi.

Vì vậy cô mang bụng mang thai ba tháng, cùng Lãnh Khinh Cuồng đi tới nơi này, dưỡng thai và sinh đứa bé ra.

Lãnh Khinh Cuồng thẳng than tuyên bố, bọn họ là quan hệ người yêu, cũng nhanh chóng chuẩn bị kết hôn, nên quản gia cùng người giúp việc mới gọi cô là phu nhân.

Lạc Tích Tuyết cũng không phản bác, ngược lại trong lòng rất cảm kích Lãnh Khinh Cuồng.

Ít nhất đây đối với cô mà nói, không bị người ta xem thường, đứa bé của cô cũng sẽ không bị người ta kỳ thị, là đứa bé không có bố.

Chỉ là muốn cô cùng Lãnh Khinh Cuồng chung giường chung gối, hay hoàn toàn tiếp nhận anh, sợ rằng vẫn cần thời gian.

Từ trong hồi ức nhớ lại, Lạc Tích Tuyết khóc, có chút đau lòng cùng đả kích trí mạng, có lẽ thời gian có thể xóa đi tất cả, nhưng cô tin chắc mình sẽ không tha thứ hắn.

Bất giác, cô dần dần ngủ, khi tỉnh lại thì màn đêm đã buông xuống.

“Tích Tuyết!”

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa của Lãnh Khinh Cuồng.

Lạc Tích Tuyết lau đôi mắt đẫm lệ, mở cửa: “Hả? em mới vừa ngủ thiếp đi.”

“Tinh thần xem ra tốt hơn nhiều, có đói bụng không? Chúng ta đi xuống ăn cơm đi.”

Lãnh Khinh Cuồng vuốt ve gương mặt của cô.

“Được.”

Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, khéo léo đi theo anh xuống lầu.

Lãnh Khinh Cuồng cố ý sai người làm một bàn ăn thích hợp với phụ nữ có thai, nhưng Lạc Tích Tuyết thật sự không có khẩu vị gì, nhưng lại ngượng ngùng ăn chút nào, chỉ gắp mấy miếng, chỉ là trong dạ dày phản ứng rõ ràng, nhưng cô cũng nhịn được.

Dù sao đứa bé không phải Lãnh Khinh Cuồng, cô không muốn phiền toái anh quá nhiều, cũng không dám ở trước mặt anh càn rõ làm nũng, chỉ có thể một mình kiên nhẫn nén chịu, có cảm giác cái gì cũng giấu ở trong lòng.

“Tích Tuyết! cái này rất thơm, ăn thử đi!”

Lãnh Khinh Cuồng thủ thỉ đưa cái muống tào phớ đưa trước mặt cô.

“Nôn – “ Lạc Tích Tuyết cũng không nhịn được nữa, cô lung lay đứng lên, vội vàng đi tới phòng vệ sinh.

“Tích Tuyết!”

Lãnh Khinh Cuồng lo lắng đi theo cô, nhưng khi anh chạy đến cửa toilet, Lạc Tích Tuyết lại đóng lại cửa phòng vệ sinh.

“Anh đừng vào!”

Lạc Tích Tuyết nôn, yếu đuối cảnh cáo anh.

Lãnh Khinh Cuồng bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể vỗ cửa nhè nhẹ, nóng nảy lo lắng mà nói: “Tích Tuyết, em có khỏe không? Mở cửa được không? Để anh xem xem.”

“Không cần, anh đi đi, anh tránh ra!!”

Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi, cô thật sự không muốn người ngoài thấy bộ dạng khó coi của cô như vậy.

“Tích Tuyết, cho anh đi vào xem em thế nào được không? Anh chỉ muốn nhìn em một chút có sao không!!”

Lãnh Khinh Cuồng gõ cửa, lòng như lửa đốt.

Anh đã hỏi bác sĩ, phụ nữ có thai lúc này tâm tình rất không ổn định, Tích Tuyết lại bị đả kích, anh thật sự cô sẽ làm chuyện gì xấu.

Bên trong đáp lại anh là hoàn toàn yên tĩnh.

Trong lòng chợt lạnh một hồi, sau đó đập cửa kêu lên.

Nhưng bên trong vẫn im ắng một mảnh.

Kinh hoảng cùng lo lắng lập tức xông lên đầu, Lãnh Khinh Cuồng không chút nghĩ ngợi đi tìm chìa khóa phòng vệ sinh, khi anh muốn cắm vào ổ khóa thì cửa phòng mở ra.

“Tại sao anh đối tốt với em như vậy? tại sao muốn quan tâm em? Em biết đứa bé này không phải của anh, sao anh lại để ý như vậy?”

Lạc Tích Tuyết ai oán nhìn anh, nước mắt cứ không thể khống chế chảy xuống.

Cô thật không muốn thiếu anh quá nhiều, nhưng hiện tại cô cũng không biết đi đâu, nhưng càng thế này, trong lòng cô càng không dễ chịu.

Lãnh Khinh Cuồng ôm cổ cô, dịu dàng nhẹ dụ dỗ: “Tích Tuyết, anh đã sớm nói qua với em rồi, anh sẽ coi đứa bé trong bụng em thành máu mủ của anh, em phải tin anh nhất định sẽ đối xử tốt, được không?”

“Anh thật sự sẽ yêu nó sao?”

Lạc Tích Tuyết nháy mắt.

“Biết, đương nhiên rồi.”

Lãnh Khinh Cuồng hôn nước mắt của cô, ôm cô về trên ghế sofa.

Tay Lạc Tích Tuyết vỗ vỗ bụng, vẫn không nhịn được lo lắng: “Vậy nếu như em sinh đứa bé ra, mà sinh lý thiếu sót thì sao?”

“Tích Tuyết, ý của em là sao?”

Lãnh Khinh Cuồng ngớ ngẩn.

Lạc Tích Tuyết thở dài, lo lắng trừng trừng: “Anh biết em và Thiên Uy thật ra là chị em ruột, đứa bé này em lo có thể bị bệnh bẩm sinh, em hi vọng anh không ghét bỏ nó.”

“Yên Tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không.”

Lãnh Khinh Cuồng hôn lên trán cô, lời thề son sắt nói: “Chỉ cần là em sinh, anh đều thích.”

Khóe miệng Lạc Tích Tuyết khổ sở, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Ngày sinh dự tính ngày càng gần, cô rõ ràng cảm thấy thân thể mình biến hóa, đứa bé trong bụng cũng không quá an phận, có lúc ở trong bụng cô rất tích cực, Lãnh Khinh Cuồng cũng không ra ngoài vội vàng làm chuyện công ty nữa, bây giờ anh chỉ ở nhà coi chừng Lạc Tích Tuyết, một giây cũng không dám lười biếng.

Bụng nổi lên, có thai, phản ứng trở nên mãnh liệt rất nhiều, Lãnh Khinh Cuồng ngày nào cũng hỏi thăm ân cần với Lạc Tích Tuyết, che chở đầy đủ, chỉ sợ cô có điểm sơ xuất, chỉ cần cô nôn nghén một chút hoặc có phản ứng khác, anh liền khẩn trương vội vàng chăm sóc.

Bọn họ còn chưa có làm bố mẹ, đứa bé này đến cùng rất hồi hộp, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng mong đợi, nhất là với Lãnh Khinh Cuồng, Lạc Tích Tuyết vừa bắt đầu lo lắng anh sẽ không tiếp nhận đứa bé này, lại không nghĩ rằng anh còn tỉ mỉ hơn cô, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui làm bố, điều này làm cho Lạc Tích Tuyết vui mừng, ít nhất bọn họ chưa để ý.

Qua hết năm, một khởi đầu mới, đòng thời ngày sinh dự tính của Lạc Tích Tuyết ngày càng gần, Lãnh Khinh Cuồng không rời một tấc để bảo vệ cô, mời bác sĩ cùng y tá tới nhà để cùng chăm sóc, nếu có phản ứng, Lạc Tích Tuyết có thể sinh hạ đứa bé tại nhà.

Chiều hôm đó, Lạc Tích Tuyết cùng Lãnh Khinh Cuồng đi dạo trong hoa viên, cô đột nhiên cảm thấy bụng một hồi đau ngấm ngầm, sau đó truyền đến hàng loạt cơn đau, hơn nữa đau nhức được một hồi, cô không nhịn được ưỡn người, sắc mặt chợt tái nhợt như tờ giấy.

“A thật là đau”

Lạc Tích Tuyết gắt gao níu lấy áo Lãnh Khinh Cuồng, toàn thân đang run rẩy, mà phía dưới của cô, cũng có máu đỏ chảy ra.

“Tuyết, em làm sao vậy?”

Lãnh Khinh Cuồng lo sợ, đau lòng vội vàng vịn Lạc Tích Tuyết, lo lắng hỏi.

“Bụng của em thật là đau a, sợ là em bé sắp ra đời a”

Trên trán đầy mồ hôi hột, một hồi đau nhức đánh tới, Lạc Tích Tuyết không nhịn được kêu to ra tiếng.

“Tuyết, chớ khẩn trương, anh dẫn em trở về phòng.”

Lãnh Khinh Cuồng lo lắng đưa Lạc Tích Tuyết về phòng.

Vội vàng kêu bác sĩ và y tá tới đây.

Trong miệng anh mặc dù an ủi Lạc Tích Tuyết chớ khẩn trương, mình cũng khẩn trương không được, cách ngày sinh dự tính 5 ngày, không ngờ lại sinh trước, mặc dù tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sang, nhưng anh vẫn lo lắng.

Một tiếng đồng hồ, Lạc Tích Tuyết đau cả người vô lực, cơ hồ xụi lơ nằm trên giường, Lãnh Khinh Cuồng đau lòng ôm cô vào trong ngực, hận không thay cô chịu tất cả khổ sở.

“Thiếu gia, ngài đi ra ngoài trước, nơi này giao cho chúng tôi là được rồi.”

Ba bác sĩ phụ khoa chạy tới, muốn đưa Lãnh Khinh Cuồng ra ngoài.

“Không được, tôi muốn ở lại dây nhìn cô ấy, tôi không yên lòng.”

Lãnh Khinh Cuồng kiên định cự tuyệt, tại sao vào lúc này anh có thể rời khỏi cô đây.

“Khinh Cuồng anh ở ngoài chờ em thôi.”

Lạc Tích Tuyết cố nén đau đớn, yếu đuối vô lực nói xong, cô cùng Lãnh Khinh Cuồng mặc dù lấy danh nghĩa vợ chồng chung đụng, cũng rất lâu không có chung giường gối, muốn anh thấy bộ dạng khổ sở thét chói tai của cô, cô sẽ thẹn thùng.

Lạc Tích Tuyết kiên trì, Lãnh Khinh Cuồng chỉ có thể không yên lòng dặn dò mấy tiếng, lo lắng đứng ở ngoài cửa.

Anh vừa ra cửa, Lạc Tích Tuyết nhanh chóng bị mấy cơn đau đớn khó có thể chịu được, hành hạ hô to lên, Lãnh Khinh Cuồng cũng run rẩy, thiếu chút nữa không nhịn được muốn xông vào.

Lạc Tích Tuyết khổ sở gào thét, cùng bác sĩ trấn an hướng dẫn, Lãnh Khinh Cuồng vượt qua thời gian không an tâm nhất.

Phụ nữ sinh con dĩ nhiên là nỗi hành hạ thống khổ nhất, những mỗi người phụ nữ cũng phải trải qua như vậy một lần, ai cũng không thể tránh được, nhất là mang thai lần đầu, khổ sở nhất.

Lãnh Khinh Cuồng lo lắng đứng ở ngoài cửa bồi hồi, mỗi lần nghe tiếng gào của Lạc Tích Tuyết, anh có mấy lần kích động muốn xông vào, nếu không có quản gia và người giúp việc ngăn cản, nhất định anh sẽ phá cửa mà vào rồi.

Vốn anh còn định cho Lạc Tích Tuyết về sau cũng sinh con cho anh, nhưng bây giờ nhìn cô đau như vậy, anh còn quyết định bỏ qua, tội nhu vậy, một lần là đủ rồi, dù sao về sau anh cũng coi đứa bé của cô xem như con ruột của mình.

Rốt cuộc, đúng lúc mọi người lo lắng vì chờ đợi, một tiếng khóc vang lên, bỗng dưng ở trong phòng vang lên, “Oa oa oa”

Cửa phòng được mở ra, một bác sĩ nữ đi ra, vui mừng nói, “Chúc mừng, là một cô gái, mẹ tròn con vuông!”

Lãnh Khinh Cuồng đi ngay vào, đi tới bên giường Lạc Tích Tuyết, nhìn cô mệt mỏi, tim của anh không khỏi đau, hôn nhẹ trên trán cô, trong mắt tràn đầy thương tiếc, bác sĩ cũng thấy hâm mộ với Lạc Tích Tuyết.

“Em muốn nhìn con một chút.”

Lạc Tích Tuyết yếu đuối nhếch khóe miệng, vô cùng chờ mong nói.

Cô mang thai mười tháng để đứa bé tới trên đời này, rất muốn xem con thế nào.

Lãnh Khinh Cuồng nhận lấy em bé, nhẹ ru ôm lấy, lại thận trọng đưa nó đặt trong ngực Lạc Tích Tuyết.

“Con bé khỏe mạnh sao?”

Lạc Tích Tuyết trêu chọc con trong ngực, không nhịn được khóe, câu nói đầu tiên hỏi bác sĩ.

Bác sĩ ngớ ngẩn, không hiểu Lạc Tích Tuyết vì sao lại hỏi thế, chỉ thành thật trả lời: “Chúc mừng Lãnh phu nhân, đó là cô gái nhỏ khỏe mạnh!”

Khỏe mạnh? Lạc Tích Tuyết giật mình, nếu như đứa bé khỏe mạnh, cô với Lạc Thiên Uy còn có thể là chị em ruột sao?