Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 234: Anh đã làm gì vợ tôi




Edit: babynhox

Chiêm Mỗ Tư trực tiếp chạy chiếc xe Ferrari ra khỏi nhà xe, chạy dọc theo đường núi uốn lượn,thân xe đỏ tươi giống như trong lòng lửa, lao nhanh ở trong đem.

Tìm kiếm dựa theo địa chỉ nhân viên đưa, còn chưa tới cửa, liền nhìn thấy một đôi nam nữ cùng đi ra cửa quán bar.

Đèn nê on lập lòe chiếu lên mặt của cô và hắn ta.

Xa xa Chiêm Mỗ Tư nhìn thấy cái lúm đồng tiền như hoa đã có rượu của Lạc Tích Tuyết, không trong lòng có mùi vị ra sao.

Lãnh Khinh Cuồng kéo cô ôm vào lòng, từ từ đi, đáng tiếc bản thân khó giữ, thiếu chút nữa là kéo cô cùng ngã xuống, may mà lúc này được một đôi tay có sức kéo qua, đỡ lấy hắn ta.

"Cám ơn."

Lãnh Khinh Cuồng vỗ vỗ này vai người tốt bụng, vai của đối phương xoay chuyển, Lãnh Khinh Cuồng còn chưa chớp mắt, cô gái ở trong lòng đã biến mất.

Người này dễ dàng ôm Lạc Tích Tuyết ra từ trong lòng hắn, Lãnh Khinh Cuồng khó khăn ngắm nhìn, nhìn rồi lại nhìn: "Anh"

Đã quá say, mà cứ mở miệng gọi như vậy.

Nhưng mà gió lạnh khẽ thổi, hắn ta cũng tỉnh táo một chút, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ phẫn nộ sâu sắc không hề che giấu.

Lãnh Kinh Cuồng muốn mở miệng nói chuyện, Chiêm Mỗ Tư đã ôm Lạc Tích Tuyết xoay người liền đi.

Hắn ta buột miệng nói một câu: "Đợi một chút!"

Không ngờ Chiêm Mỗ Tư lại dừng thật.

Dừng lại, cũng không phải bởi vì Lãnh Khinh Cuồng ngăn cản, mà là bởi vì Chiêm Mỗ Tư thấy rõ, hắn đôi môi đỏ của Lạc Tích Tuyết hơi sưng lên.

Làn da nõn nà, đỏ ửng mê người, môi hồng như máu ——

Chiêm Mỗ Tư đầy hung ác quay đầu nhìn Lãnh Khinh Cuồng: "Anh đã làm gì cô ấy?"

Lãnh Khinh Cuồng nghe không được rõ lắm, chỉ biết là hắn muốn dẫn cô đi: "Cậu không thể ép buộc cô ấy đi"

Chiêm Mỗ Tư cắn răng mạnh một cái, trong cơn tức giận xẹt ngang, đánh một quyền lên xương gò má của Lãnh Khinh Cuồng.

Khung xương va chạm phát ra tiếng răng rắc, Lãnh Khinh Cuồng chưa nói hết lời đã bị trúng chiêu ngã xuống.

Chiêm Mỗ Tư' nhúc nhích khớp ngón tay đau đớn, cúi đầu nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng, cảnh cáo nói: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tốt nhất là anh cách xa cô ấy một chút!"

Chiêm Mỗ Tư mất chút sức mới đưa Lạc Tích Tuyết đang náo loạn lên xe, buông thắng xe, kéo hộp số, dẫn mạnh chân ga, rẽ ngoặt cực nhanh, rời đi.

Tốc độ xe nhanh, xe run rẩy, Lạc Tích Tuyết lại ôm dây an toàn ngủ, thân thể vừa lệch gối đầu lên trên vai của Chiêm Mô Tư.

Chiêm Mỗ Tư nhìn cô qua kính chiếu hậu, cô thật đúng là không biết gì, đi với người đàn ông xa lạ cũng không biết.

Nếu không phải hắn xuất hiện lúc.

Hậu quả gì hắn cũng không dám tưởng tượng.

Lạc Tích Tuyết uống say, nào biết cô đã được Chiêm Mỗ Tư đưa lên xe, chỉ chốc lát trên cô liền đưa tay ôm người lại xe, áo sơ mi vải dệt ngăn cách, môi nóng bỏng của cô cọ sát vào da hắn,"Anh biết không"

Cô mơ mơ hồ hồ ghé vào lỗ tai hắn nói câu lời say, Chiêm Mỗ Tư muốn nghe rõ mà lại không nghe được rõ, vừa phiền vừa vội hỏi: "Cái gì?"

Lạc Tích Tuyết lại cau mày lắc đầu,"Tôi không nói, vừa nói, anh lại lắp miệng của tôi"

Một chữ "lại" như một cây gai, nằm ngang ở trong tim hắn, cô xemihắn như người nào? Lãnh Khinh Cuồng?

Tâm trạng của Chiêm Mỗ Tư nặng xuống đáy nguồn, lại hết cách với cô, cho dù có sức chịu đựng tốt cũng không tác dụng, hắn hận không thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô cứ ở đó, vây quanh cánh tay hắn, càng không ngừng khiêu chiến cực hạn của hắn.

Chiêm Mỗ Tư' cố gắng kiềm nén tức giận, mười phần là tác dụng của rượu châm, lúc này cô đã say không biết rõ, không thể chấp nhặt với cô.

Rất không dễ dàng mới trở về biệt thự, hắn ôm Lạc Tích Tuyết trở về phòng khách, ngã vào trên sofa lại cảm thấy cực kỳ mệt.

Người phụ nữ này cũng không biết sai, trong yến tiệc thương nghiệp kia, hắn còn đặc biệt chuẩn bị tiết mục vì cô, ai ngờ cô nói chỉ ra hóng, nhưng lại đi tới nơi đó uống rượu với Lãnh Khinh Cuồng, nghĩ lại hắn liền tức giận.

"A!" Lạc Tích Tuyết hoàn toàn không để ý tới tức giận của hắn, còn trêu chọc hắn, ngón tay trắng nõn vẽ vòng tròn trên áo sơ mi của hắn,"Khinh Cuồng, anh không phải mặc áo sơ mi trắng à?"

Thì ra vẫn coi hắn là Lãnh Khinh Cuồng, Chiêm Mỗ Tư càng nghĩ lại càng tức giận, gọi người hầu rửa mặt chải đầu cho cô, hôm nay hắn thật sự quá mệt mỏi rồi.

Lạc Tích Tuyết không chịu buông tay, dựa vào trong lòng hắn, kéo lấy áo sơ mi của hắn mà cười ngây ngô.

Chiêm Mỗ Tư mệt mỏi nhìn cô náo loạn một lúc, thở dài, vẫn ôm cô lên lầu.

Từ vị trí của cô nhìn lên, đường cong cái cằm anh tuấn gợi cảm của hắn giống điêu khắc, trái cổ thỉnh thoảng chuyển động lên xuống, lồng ngực ấm áp rắn chắc khỏe mạnh, người đàn ông này, thật rất tuấn tú.

Nhưng mà, hắn cũng làm mình tổn thương rất sâu, đều nói người tuấn tú thì không đáng tin, quả nhiên không sai.

Một mặt hắn đối với mình rất tốt, một mặt lại lên giường với người phụ nữ khác.

Nghĩ như vậy, Lạc Tích Tuyết lại khóc.

Chiêm Mỗ Tư thấy cô khóc, không khỏi luống cuống, vội vàng đè thấp tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Lạc Tích Tuyết không có trả lời hắn, chỉ là ra sức khóc.

Chiêm Mỗ Tư cũng không biết mình đã làm gì đắc tội với cô, khẽ vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn môi của cô.

Lạc Tích Tuyết vùng vẫy kháng cự, trong lòng chứa căm tức cắn bờ môi của hắn đổ máu, miệng của hai người đều gỉ sắt vị ngọt.

Chiêm Mỗ Tư mạnh mẽ vội vàng, hoàn toàn mặc kệ phản ứng của cô, dùng sức hôn sâu, dường như muốn phá vỡ cô ra nuốt sống vào bụng, cánh tay Lạc Tích Tuyết bị hắn đè chặt giống như muốn rời ra, thế giới nho nhỏ của cô tràn đầy mùi vị của hắn, làm sao cũng không trốn được.

"Đừng khóc" Cô khóc càng ngày càng nhiều cuối cùng cũng ngăn cản hắn gặm cắn, hắn liếm từng giọt nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói nhỏ, dỗ dành bảo bối quý báu nhất của hắn trên thế giới này.

Lạc Tích Tuyết có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng không nói được một câu nào, khóc đến trời đất mù mịt, Chiêm Mỗ Tư đau lòng chau mày.

"Nói cho anh biết, có phải vừa nảy Lãnh Khinh Cuồng khi dễ em hay không?" Hắn rất lo lắng hỏi, rốt cuộc là ai đã chọc tới người phụ nữ hắn yêu thương.

Lạc Tích Tuyết liều mạng lắc đầu, cũng không nói lời nào, Chiêm Mỗ Tư càng gấp.

"Vậy sao em khóc?" Chiêm Mỗ Tư vội vàng hỏi, nước mắt của cô chảy vào trong lòng hắn, từng giọt từng giọt cắt rách lòng hắn.

Lạc Tích Tuyết nghẹn ngào, thật ra vừa rồi bị hắn cắn như vậy, ý thức cô cũng tỉnh táo một chút, có thể nhìn rõ người đàn ông trước mắt, cô tình nguyện mình là không tỉnh táo, còn tốt hơn đối mặt với vấn đề của bọn họ.

Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn một hồi, nghẹn ngào nói: "Chiêm Mỗ Tư, em biết anh yêu em, cho dù có lúc em không muốn thừa nhận, nhưng đối vơi em mà nói, anh là người rất quan trọng."

Chiêm Mỗ Tư nghe được những lời này của cô, liền nhanh chóng ôm cô, gần như là muốn ấn cô vào trong thân thể của mình.

Hắn không nghĩ tới cô có thể nói hắn đối cô mà nói, là người rất quan trọng.

Vì những lời này của cô, cho dù muốn hắn vào nước sôi lửa bỏng, hắn cũng sẵn lòng.

Lạc Tích Tuyết bị hắn ôm chặt toàn thân đều đau nhức, chỉ có thể vùng vẫy: "Chiêm Mỗ Tư, anh làm em đau."

Chiêm Mỗ Tư thoáng buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn ôm cô vào trong ngực không nói một lời, chỉ là trong lòng đã tràn đầy cảm động, gần như là sắp lan tràn ra.