Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 228: Hậu quả chủ động quyến rũ hắn




Edit: babynhox

"Tối hôm qua anh nói, cô ấy KJ cho anh?" Đột nhiên Lạc Tích Tuyết đột ngẩng đầu lên, hai mắt sương mù nhìn hắn.

Cuối cùng cô vẫn ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, chỉ nói ra hai chữ cái đầu.

Nhưng thân thể Chiêm Mỗ Tư lại vò những lời này của cô mà cứng ngắc, hắn đã có thể đoán được, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì rồi.

Dục vọng mãnh liệt như thủy triều vọt tới, mỗi một dây thần kinh của hắn gần như là đau nhói, thậm chí Chiêm Mỗ Tư cảm thấy vật ở trong quần lót mình vừa nhảy dựng sưng to lên.

Đúng vậy, hắn quá kích động, kích động đến khó có thể tin.

"Ừm, Tuyết nhi" Hai tròng mắt đầy tơ máu nhìn cô, giọng nói khàn khàn,"Em muốn làm như vậy sao?"

"Hừ."

Lạc Tích Tuyết trợn mắt nhìn hắn, đánh mạnh một quyền lên ngực hắn.

Đàn ông luôn luôn không tự chủ, nghe được cô nói như vậy, bên dưới của hắn đều đã căng lên như lều trại rồi.

Chiêm Mỗ Tư khó chịu kêu đau, trong lòng Lạc Tích Tuyết hơi cân nhắc một chút.

Thân thể cô như rắn từ từ lui xuống, cởi quần lót của hắn ra, hắn đã không kìm nén được dâng trảo nhảy ra, đập vào trên gương mặt cô.

Trên khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ của Lạc Tích Tuyết rơi xuống vài sợi tóc dài, miệng anh đào nhỏ nhắn bởi vì giật mình khi nhìn thấy cảnh trước mắt, hơi hơi hé mở, lửa nóng khổng lồ sáng rõ cao thấp bên mép miệng nho nhỏ.

Nói thật, cô chưa từng làm loại chuyện này cho đàn ông, trước kia cũng nghe nói qua, chỉ là nghĩ đến cũng sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng.

Nhưng mà hôm nay không biết như thế nào, chỉ cần nghĩ đến Tống Khuynh Vũ kia cũng giúp Chiêm Mỗ Tư làm như vậy, giống như dỗi cũng được, không phục cũng được, cô cũng muốn thử một lần.

Nói như thế nào, hắn cũng là chồng của cô, muốn hầu hạ hắn cũng là người vợ như cô đây hầu hạ, lúc nào thì tới phiên người phụ nữ bên ngoài can thiệp vào?

"tê" Cằm dưới của Chiêm Mỗ Tư giương cao, gầm nhẹ một tiếng.

Đây là người phụ nữ hắn yêu, lần đầu tiên đồng ý nhỏ giọng mềm mại làm chuyện này vì hắn, tâm lý cùng thân thể của hắn cảm thấy rất thỏa mãn, quả thực khiến cho hắn giống như đang bay lượn trên mây, không rơi xuống thấp.

Lạc Tích Tuyết hơi hơi chống đầu lưỡi, sau đó dùng sức khẽ mút một cái, giữa răng môi phát ra tiếng mút mơ hồ.

Chiêm Mỗ Tư chỉ cảm thấy bên dưới nóng lên, trong đầu là tiếng pháo hoa nở rộ, vui thích dời núi lấp biển mà đến —— vậy mà trong tấn công nửa phút ngắn ngủi của cô hắn lại không kiềm chế được!

"A khụ khụ khụ" Lạc Tích Tuyệt thật không ngờ hắn xong việc nhanh như vậy, thiếu chút nữa bị sặc cổ họng, tay nhỏ đỡ chân của hắn, vội vàng lui ra ngoài.

Nhưng thứ sềnh sệch của hắn, vẫn phun lên tóc và trên mặt của cô, chỗ nào cũng có.

Chiêm Mỗ Tư thở phì phò, nhìn vẻ mặt giật mình của người phụ nữ nằm sấp trên người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh tươi của cô ngửa lên, loáng thoáng nhìn thấy chất dính sềnh sệch màu trắng ngà bên miệng cô, sợi tóc đen dính chất sềnh sệch trắng ngà, thậm chí trên lông mi cũng có, trên mặt nhỏ xuống tí tách, rơi lên trước ngực mềm mại.

Ngực Chiêm Mỗ Tư cứng lại, chỉ nghĩ đến lập tứ đặt cô ở trên giường, yêu thương cô thật tốt.

"Tích Tuyết, cởi trói cho anh! Nhanh!" Hai mắt hắn đỏ đậm, vội vàng nôn nóng kêu.

"Khụ khụ không cần."

Lạc Tích Tuyết còn đang ho khan, dùng khăn tay lau khóe miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.

Hắn có có cần vui thích như vậy không? Chẳng qua là cô tự mình hầu hạ hắn một lần, hắn liền gấp gáp như vậy, quả nhiên đàn ông đều là động vật nửa người dưới.

"Tích Tuyết, nhanh, cởi trói cho anh!" Chiêm Mỗ Tư liều mạng vùng vẫy, hắn đã chịu đựng không nổi, mặt căng đỏ bừng.

"Vừa với trải qua một lần rồi, anh lại muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái, nhíu nhíu mày.

Có phải là nhu cầu của người đàn ông này hơi lớn một chút không?

"Ngoan, cởi trói cho anh!" Giọng nói của Chiêm Mỗ Tư khàn đục, muốn với tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhưng lại với không tới, khỏi phải nói trong lòng hắn có bao nhiêu buồn phiền rồi.

Lạc Tích Tuyết lau sạch sẽ mặt xong, quay đầu lại, tĩnh nhạt nhìn hắn.

Thấy Chiêm Mỗ Tư chẳng những không dập lửa được, ngược lại dục vọng còn càng ngày càng dâng trào, cô cười quyến rũ một cái, vỗ vỗ bờ vai của hán: "Ngoan ngoãn ở trong này nhớ lại dư vị, đánh giá xem em và người phụ nữ kia chính là mỗi người mỗi vẻ hay không?"

Thắng lợi nho nhỏ và thích thú khi trả thù làm cho Lạc Tích Tuyết rất hớn hở, trước khi đi còn không quên kích thích hắn, nâng thân thể của hắn lên, mạnh mẹ hôn lên ngực rắn chắc của hắn.

Làm sao Chiêm Mỗ Tư chịu được trêu chọc như vậy, phía dưới đã đau đớn từ lâu, dòng máu toàn thân gần như là chảy ngược.

"LẠC, TÍCH, TUYẾT!!" Hắn khàn khàn gào tên của cô, trái cổ mạnh mẽ nuốt nhả nước miếng.

Đùa giỡn hắn như vậy, lại không cho hắn đụng tới, muốn mạng của hắn phải hay không?

Lạc Tich Tuyết ngẩng đầu, đáp lại hắn một mỉm cười sâu, nhìn vẻ mặt hận không thể ăn cô của hắn, cô càng hớn hở hơn, nhặt áo rũ rời trên mặt đất lên, tính đi tới phòng khách ngủ bù.

Cột hắn như vậy ở đây một ngày một đêm, chậc chậc, có bao nhiêu hành hạ nha!

Ai bảo hắn lừa gạt cô lâu như vậy, còn động một tí liền muốn cô tàn nhẫn như vậy, là người xương cốt thân thể đều không chịu nổi, lần này để cho hắn cũng nếm thử mùi vị bị ngược đãi.

Trong lòng Lạc Tích Tuyết hơi đắc ý nhớ lại, lạ quên người đàn ông bị cô trói vào trên giường là Chiêm Mỗ Tư, hắn không phải người khác, là Chiêm Mỗ Tư a, chỉ có chuyện hắn không muốn làm, không có chuyện hắn làm không được.

"Roẹt ——" Tiếng xé rách chói tai vang lên.

Lạc Tích Tuyết không thể tin trừng mắt to, những cái cravat này là làm bằng giấy sao?

Cô ngạc nhiên quay đầu lại theo bản năng, đã thấy Chiêm Mỗ Tư ở ngay trước mắt có chút hung dữ,vậy mà hắn lại dễ dàng xé rách caravat đi xuống giường, vậy giả thành bộ dáng đau đớn khi bị cô trói lại để làm gì? Chết tiệt, người đàn ông đáng ghét này lại lừa gạt cô?!

"A anh" Lạc Tích Tuyết phản ứng kịp, lấy áo quấn chặt mình trước, nhanh chóng chạy tới cửa.

Cô cũng không muốn bị hắn bắt.

Làm sao Chiêm Mỗ Tư có thể để cho cô thực hiện được, sài vài bước dài liền đuổi theo, chặn ngang thắt lưng ômcô trở về.

Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đến một hồi trời đất đảo lộn, đã bị hắn ném lên giường, đè ở dưới thân.

"Muốn chạy trốn? Hử?" Ngón trỏ to của người đàn ông cọ sát lên khuôn mặt trắng mịn của cô, phun hơi thở nóng bỏng lên trên mặt cô, trong giọng nói đều là dục vọng chặt chẽ.

"Hừ! Sao em lại chạy trốn nha, không phải là người ta mới vừa hầu hạ anh rất thỏa mãn sao?" Dù sao cũng bị bắt được, Lạc Tích Tuyết cũng không sợ, cười duyên khẽ liếm lên trên mặt hắn.

"Không cần đắc ý, anh lập tức muốn em khó chịu!" Chiêm Mỗ Tư nghe ra cười nhạo trong lời nói của cô, căm giận cúi đầu cắn cô.

Hắn muốn ôm cô lăn qua lộn lại làm những chuyện kia, để cô liên tục cầu xin tha thứ mới tạm tha cho cô.

Người phụ nữ đáng ghét này, vừa nãy hành hạ hắn nhất từ trước đến nay, đáng giận a, thật giận a!!

"Không phải sao? Anh vừa mới" Lạc Tích Tuyết trêu đùa, lại bị động tác kế tiếp cảu hắn cắt ngang.

Hai tay của hắn nắm chặt vòng eo của cô, một giây sau, nóng bỏng kiêu ngạo đã đè ép xuống, hoàn mỹ che lại môi đỏ mọng của cô, dùng hơi thở nam tính của riêng hắn vây quanh cô.

Lạc Tích Tuyết không nghĩ tới hắn sẽ nhanh như vậy, trong phút chốc không từ bỏ, muốn đẩy hắn ra, nhưng không đủ sức, chỉ có thể ngẩn người không nhúc nhích, tùy ý hắn đòi lấy.

Trong lòng Chiêm Mỗ Tư mừng như điên, liên tục nhiều ngày như vậy không có chạm vào cô, nụ hôn này gần như đã làm tiêu tan hết tất cả tình cảm nồng đậm và nhớ nhung của hắn, lưỡi nóng bỏng của hắn tham lam tiến vào trong miệng cô, lôi cuốn cái lưỡi thơm tho của cô cùng mình nhảy múa.

Dần dần, nụ hôn dịu dàng êm đềm biến thành đòi hỏi nồng nhiệt, càng tiến một bước thay đổi thành đoạt lấy hoàn toàn, bàn tay to nóng rực của hắn, cũng bắt đầu tham lam tiến vào trong đồ lót của cô, vuốt ve đường cong cơ thể cô.

Trong phút chốc, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy hơi thở của hắn đang vọt tới phía mình, áp sát đến gần như cô không thể thở được.

Cô bị hắn ép không hề có đường lui, chỉ có thể vươn hai tay ra ngăn cản, không muốn để cho thân thể nóng bỏng của hai người càng dính sát thật chặt, cô sợ mình không có cách nào kháng cự lại hơi thở nặng nề và nhịp tim mãnh liệt của hắn.

Chiêm Mỗ Tư không cho cô có cơ hội né tránh, môi mỏng nóng rực hôn lên cổ của cô, bá đạo để lại một chuỗi dấu vết của riêng hắn.

"Tích Tuyết, sau này chúng ta cùng sống chung thật tốt có được hay không?" Hắn vừa nhiệt tình hôn cô, vừa hỏi.

"Ừ."

Ý thức của Lạc Tích Tuyết mờ mịt, con ngươi mơ màng gật đầu.

"Em không được rời khỏi anh có được hay không?" Hắn gắt gao ôm chặt eo cô, nâng cằm dưới của cô lên, ép cô đối diện với mình.

"Được."

Dù sao cũng đã kết hôn, chuyện quá khứ, không bằng để nó qua đi.

"Vậy em sinh cho anh một đứa con, có được hay không?" Chiêm Mỗ Tư đưa ra thỉnh cầu cuối cùng.

Lạc Tích Tuyết do dự một chút, lại thần kỳ đồng ý: "Ừm."

Trong lòng Chiêm Mỗ Tư tràn đầy kinh ngạc vui mừng, hắn liền biết Tuyết nhi của hắn cũng thích hắn, chỉ là trước kia cô quá đè nén cảm giác mình đối hắn, không chịu thừa nhận mà thôi.

Thân thể nóng bỏng đòi hỏi, làm cho hắn không cách nào suy nghĩ cái khác nửa, hắn muốn cô, loại ý nghĩ này đã tích lũy nảy mầm rồi.

Chiêm Mỗ Tư chịu đựng đã lâu, không kịp cởi quần áo của hai người ra, hắn ngửa thân thể ra ngấu nghiến như hổ đói.

Cứng rắn mãnh mẽ xuyên qua cô——

"A, Chiêm Mỗ Tư, đau quá!!" Lạc Tích Tuyết không ngờ rằng hắn sẽ vội vàng như vậy, không phải trước kia hắn đều phải làm đủ dạo đầu sao, hôm nay hắn lại vội vàng liền vào như vậy, cô có chút không chịu nổi thô bạo của hắn.

Chiêm Mỗ Tư liền ngậm chặt miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, không ngừng hôn làm nóng cho cô.

"Ngoan, hôm nay để cho anh yêu thương em thật tốt!" Hắn vừa hôn môi cô vừa nói.

Miệng của Lạc Tích Tuyết bị hắn che lại gắt gao, lời nói kháng cự, lại nuốt hết vào trong nụ hôn mãnh liệt, cuối cùng hóa thành tiếng rên rĩ mềm nhũn.

Chiêm Mỗ Tư cố ý giày vò cô, tốc độ mạnh yếu đều nhanh hơn so với trước kia, trời mới biết mấy ngày hắn vì nàng mà bị cấm dục, chịu đựng có bao nhiêu vất vả, rất không dễ dàng rút ngắn khoảng cách với cô, làm sao cũng phải ăn đủ ăn no mới được!