Edit: Fannie93
Trong lòng Chiêm Mỗ Tư nhất thời đau xót.
Cô ở trước mặt hắn thế, tràn đầy sức mạnh nói cho hắn biết, cô đã yêu người đàn ông khác.
Thế cái đoạn thời gian bọn họ chung sống tính là gì, chỉ là theo cô vui đùa một chút là thôi sao?
“Người đàn ông kia là ai?”
Hắn cúi xuống, hai cánh tay vây cô ở giữa ghế salon, phẫn nộ hỏi.
“Cái gì?”
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, không ngờ hắn còn hỏi câu này.
Chiêm Mỗ Tư nắm được cằm của cô, phía dưới bị sức lực ép chặt, bi thương quát: “Có phải là Hàn Diệp Thần không, em yêu anh ta sao? Em đáng chết dám yêu anh ta sao?”
Lạc Tích Tuyết ngẩng cằm, lạnh lừng theo dõi con mắt cuồng loạn của hắn, nhịp tim bình thường, mặt không chút thay đổi: “Là ai không dính dáng tới anh!”
“Chuyện không liên quan tới anh sao? Vậy chúng ta ở chung lâu như vậy, quan hệ là sao? Anh đối với em cái gì cũng không còn sao?”
Lòng Chiêm Mỗ Tư bị mấy câu nói ngắn ngủi của cô mà xé thành mảnh nhỏ.
Lạc Tích Tuyết nhìn hắn, cổ họng chua xót, cô đè nén tâm tình bi thương, ngược lại không sao cười một tiếng: “Ở chung chính là ở chung a, chỉ vì lên giường mà thôi, anh cho rằng lên giường sẽ phải kết hôn sao?”
Con mắt Chiêm Mỗ Tư cấp tốc co rút lại, hắn nhìn Lạc Tích Tuyết nét mặt thật xa lạ, sau một lúc tất cả tức giận như núi lửa bộc phát lên.
“Em quả nhiên sẽ không gả cho tôi!”
Đột nhiên hắn đứng lên,cười lạnh.
Lạc Tích Tuyết cầm quần áo mặc xong, chỉ sợ người đàn ông này lại bùng phát, vừa giống như thế đối đãi cô.
Cô rót cho mình một ly nước lạnh, quát mạnh một cái, chợt cười hì hì nhìn về phía anh: “Chiêm Mỗ Tư, tôi muốn kết hôn, chúc phúc cho tôi đi”
Cho lẽ Thẩm Tâm Lam nói đúng, một ngày cô không kết hôn, Chiêm Mỗ Tư ngày đó sẽ không từ bỏ, đã như vậy, cô chỉ có thể nói như thế.
Bi thương trong mắt Chiêm Mỗ Tư lập tức đặc đến mức không thể tản ra nổi, hô hấp nhất thời khó khăn.
“Tích Tuyết, em đã nói, sẽ gả cho tôi đấy!”
Âm thanh chất vấn thấp trầm của hắn, giọng nói uất ức vô hạn.
Lạc Tích Tuyết nhướng mày, ánh mắt xa xăm: “Tôi cũng thường nghĩ như vậy, nếu như tôi gả cho anh, sẽ là dáng vẻ gì.
Anh quả thật có thể cho tôi rất nhiều thứ, những sẽ làm tôi không yên tâm, tôi không cần một người chồng tương lai xuất sắc tới cỡ nào, tôi chỉ muốn một người bình thường yêu tôi là tốt”
Những lời này thật lòng của cô.
Chiêm Mỗ Tư nghe cô nói vẫn cúi đầu, một hồi lâu nâng lên, gian nan thở phào một hơi: “Em cảm thấy tôi không làm được sao?”
Cô chẳng lẽ không biết, hắn có thể vì cô bỏ xuống tất cả sao?
Ánh mắt Lạc Tích Tuyết phức tạp cười một tiếng: “Không phải, tôi chỉ không muốn có gánh nặng đi cùng với tình yêu, như vậy quá mệt mỏi”
Chiêm Mỗ Tư trầm mặc, trong lòng đau đớn cô đơn, đồng nhất trong nháy mắt, anh có cảm giác mất toàn bộ thế giới.
Rõ ràng hắn đi trước một bước phải là người đàn ông của cô, những cuối cùng đi theo cô đến hết đời, cũng không phải hắn.
“Em nghĩ rõ ràng rồi?”
Chiêm Mỗ Tư đốt một điếu thuốc, tâm vạch ra một vết thương.
“Tôi không hy vọng tin tức tôi muốn kết hôn là người khác nói cho anh, tôi muốn có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, tôi hi vọng anh cũng hạnh phúc, cho nên quan hệ giữa chúng ta, kết thúc thôi”
Lúc nói lời này, cổ họng Lạc Tích Tuyết khô nứt, vẫn còn phải làm bộ dạng cái gì cũng quên được, chủ động đua tay ra trước mặt Chiêm Mỗ Tư.
Tròng mắt đen thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư nhất thời trở nên phức tạp khó dò, hắn hút xong điếu thuốc, nhìn thẳng vào cô thật lâu, rốt cuộc hắn buông cô ra, từng bước một lui về phía sau, cái gì cũng không nói, xoay người sải bước rời đi.
Âm thanh cánh cửa đóng lại rung trời, Lạc Tích Tuyết sững sờ tựa vào trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào trần nhà, chợt phát hiện một giọt nước mắt cũng không chảy ra, tất cả đều chảy vào trong lòng.
Chiêm Mỗ Tư cũng không có trở lại nữa.
Nhưng ngày nào Lạc Tích Tuyết có thể thấy hắn.
Qua báo chí, trên TV, mỗi ngày đều là hình ảnh hắn cùng phụ nữ ở cùng nhau.
Có lúc cô ăn mỳ, nhìn hắn cùng phụ nữ khác công khai trong TV tán tỉnh, cô sẽ sửng sốt, sau đó sẽ nghĩ, cô không phải thật sự đã qua lại với hắn.
Một người có thể nhanh như vậy mà rút một đoạn tình cảm ra, hắn thật yêu cô sao? Hay là hắn nói yêu cũng chỉ vui đùa cô một chút mà thôi?
Thẩm Tâm Lam tương đối hài lòng, bà phái người theo dõi ở nhà trọ Lạc Tích Tuyết, Chiêm Mỗ Tư liên tục 2 tuần không có tìm cô ta.
Như vậy rất tốt, ít nhất Thẩm Tâm Lam cho là như thế này, con trai bà tuyệt đối không thể cùng Lạc Tích Tuyết ở chung một chỗ, đây là ranh giới cuối cùng của bà.
Nhưng bà cũng hiểu rõ con mình, nó không phải cái dạng dễ dàng buông tha người.
Bây giờ buông tay, rốt cuộc là nó đã nghĩ thông suốt sao? Hay cố ý làm vậy, muốn lừa gạt bà!
Vì vậy, bà nhanh chóng bức ép Lạc Tích Tuyết, nhất định phải thấy cô cùng người đàn ông khác kết hôn, bà mới bằng lòng bỏ qua.
Hai tháng sau, Lạc Tích Tuyết thành công rời xa chỗ thành thị này, đi nơi nào, không rõ.
*
Ở một hòn đảo nhỏ, người ở thưa thớt, cũng là người dần thuần phác.
Lạc Tích Tuyết đến nơi này đã được 3 tháng, cô thuê phòng ở một gia đình.
Sau đó không lâu, Hàn Diệp Thần cũng mang theo hành lý tới đây theo cô, anh trên đảo nhỏ mở một quán ăn, chuyện trong công ty cũng giao cho phụ tá xử lý.
Lạc Tích Tuyết biết, Hàn Diệp Thần có thể tìm tơí đây, tất cả đều là ý tứ của Thẩm Tâm Lam.
Cô tới nơi này chỉ có một mình Thẩm Tâm Lam biết, hiện tại bà đem vị trí của cô nói cho Hàn Diệp Thần, rõ ràng hy vọng cô cùng Hàn Diệp Thần ở chung một chỗ.
Thân thể Hàn Diệp Thần mệt mỏi, có chứng thiếu máu, đây là lúc cô chung sống cùng anh mới biết.
Anh làm lâu sẽ bị choáng váng, cho nên đa số thời gian, đều là cô giúp đỡ chăm sóc quán ăn.
Anh vốn thuộc về ánh sáng mặt trời, như mỗi ngày anh là tổng giám đốc mặc quần áo màu trắng vậy, như là thiên sứ.
Cô hy vọng cuộc sống bình thường, người yêu thương, gia đình ấm áp và những thứ này, anh đều có thể cho cô.
Cho nên, cùng anh chung đụng chẳng mệt mỏi, cũng không có gánh nặng, bất kể chi tiết cuộc sống nào, anh luốn có thể nói trước giúp cô nghĩ kỹ, chăm sóc cô cẩn thận.
“Tích Tuyết, gả cho anh đi, anh nguyện ý cùng em cả đời ở đây, mai danh ẩn tích, làm một đôi vợ chồng bình thường”
Ở một mảnh vàng trên bờ cát, tròng mắt Hàn Diệp Thần thâm tinh fnhinf chăm chú vào cô, một chân quỳ xuống, đem chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị xong đưa tới trước mặt Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết sững sờ, trong lòng đột nhiên nhéo đau, cô không muốn tổn thương anh.
“Tích Tuyết, xin cho anh chăm sóc em, cho anh một cơ hội, để cho anh có thể làm người ở bên cạnh em”
Tròng mắt Hàn Diệp Thần thâm thúy, như là tình cảm biển thâm trầm không có chút nào cất giữ đưa cho người anh yêu, anh nâng ngón tay dài nhỏ xinh của Lạc Tích Tuyết, đặt ở bên môi, hôn khẽ lên đó.
Lạc Tích Tuyết lấy ra ngón tay, chỉ cảm thấy đối với anh áy náy không dứt.
Đúng, cô lợi dụng anh, cô lợi dụng tình yêu của anh, để cho anh ở lại chỗ này cùng với cô, làm Chiêm Mỗ Tư từ bỏ.
Cô hành động trơ trẽn, lại có tư cách gì có được người đàn ông hoàn mỹ như anh?
“Diệp thần, anh là người tốt nhất trên đời, em căn bản không xứng với anh”
Lạc Tích Tuyết uyển chuyển cự tuyệt, quay mặt ra chỗ khác, ánh mắt lúng túng không thôi.
Nhìn thấy cô lui bước, Hàn Diệp Thần tình thế cấp bách lôi kéo cổ tay mảnh khảnh của cô, vội vàng nói:
“Tích Tuyết, không cần trốn tránh anh, được không? Em biết, anh nghiêm túc,anh hi vọng có thể chăm sóc em cả đời, chỉ cần em nguyện ý”
Anh nhiệt tình cùng thật lòng yêu cô gái này, chỉ cần cô cho anh cơ hội chăm sóc, anh tận tâm để cô được hạnh phúc.
Anh ngàn dặm xa xôi, buông tha tất cả tìm kiếm cô, cứu cô,toàn bộ vì anh thật yêu cô, cô đáng giá tất cả tốt nhất trên đời!
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt khẩn trương cùng mong đợi của anh, lòng cô khẽ động.
Nếu như cô hoàn toàn muốn thoát khỏi ngày trước, cùng Hàn Diệp Thần ở chung một chỗ, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô thật sự quên được sao?
“Em không biết lúc nào sẽ động lòng với một người đàn ông khác, bây giờ em không xứng với anh… anh nên cưới một người vợ yêu anh, mà không phải em như thế”
Con ngươi Lạc Tích Tuyết ảm đạm, cô nghĩ lẳng lặng tìm một chỗ, trải qua cuộc sống yên bình, như vậy đủ rồi.
“Không sao, anh không ngại, chỉ cần em nguyện ý gả cho anh, cho anh một cơ hội, coi như em không yêu anh cũng không liên quan, chỉ cần anh thích em là được”
Hàn Diệp Thần thâm tình nhìn cô, đây là cam kết anh cho cô, anh chỉ muốn cùng cô ở chung một chỗ.
Thấy Lạc Tích Tuyết mở miệng lại muốn cự tuyệt, anh tiếp tục nói: “Anh biết rõ Thẩm Tâm Lam vẫn còn theo dõi em, chẳng lẽ em nghĩ cả đời sống ở trong mắt bà ta sao? Tích Tuyết, em là tự do, em có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, không nên vì bất kì ai mà buông tha chứ? Gả cho anh đi,cuộc sống chúng ta không buồn không lo, không có bất cứ ai liên quan, chỉ có hai người chúng ta”
Anh cuối cùng nói, đả động đến Lạc Tích Tuyết, dung, cô nên theo đuổi hạnh phúc của mình, mà không phải sống dưới bóng Chiêm Mỗ Tư hoặc Lạc Thiên Uy, vì tác thành cho anh, cô sẽ phải né tránh sao? Cô không cần, cô là một người tự do, có quyền lựa chọn cuộc sống thuộc về cô.
Cho nên anh dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé mềm mại của cô nhẹ nhàng nắm vào tay của anh, thật lòng nói:“Được, Diệp Thần, em nguyện ý gả cho anh, trở thành vợ của anh,bắt đầu lần nữa!”
Trong nháy mắt mắt của Hàn Diệp Thần sáng lên, anh không hề chớp mắt nhìn cô chăm chú, kích động hỏi:“Tích Tuyết, đây là thật sao?”
Anh khó dám tin tai của mình, điều anh mong đợi cả đời cũng xa không thể chạm, rốt cuộc thành sự thật.
“Đúng, Diệp Thần, em là của anh rồi, có lẽ, đây chính là vận mệnh an bài”
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, không hề trốn tránh nữa, nếu nội tâm đang mong đợi người như vậy, cuộc sống như thế, tại sao không cho mình một cơ hội, để cho mình quyền lựa chọn hạnh phúc.
“Cám ơn em, Tích Tuyết, anh sẽ cho em hạnh phúc, anh sẽ cố gắng nhát, cho em hạnh phúc cùng vui vẻ!”
Anh kích động ôm cô vào trong ngực, cô gái anh khát vọng đã lâu, cô gái thật sâu ái mộ, cô rốt cuộc đồng ý gả cho anh!
Vui sướng trong trái tim, anh cúi đầu, hôn đôi môi đỏ mộng của cô đã lâu kỳ vọng, mềm mại như tuyết, như thủy tinh dễ vỡ, mang theo hơi nóng, anh thâm tình lại nhu thuận hôn cô.
Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại, yên lặng thừa nhận nụ hôn của anh, từ nay về sau, cõi đời này không có Lạc Tích Tuyết trước kia, cô muốn từ bỏ quá khứ.