Xe đông nghịt trên đường phố, xuyên qua dòng người, Lạc Tích Tuyết một mình đứng trên phố, ngơ ngác nhìn xe cộ qua lại, cô không khỏi cảm thấy mờ mịt.
Muốn đi đâu đây? Cô không biết, mới từ nơi đó ra ngoài, cô dường như không có chỗ nào để đi.
Với Lãnh Khinh e Cuồng cô rất rõ ràng đã cự tuyệt hắn, Tiếu Vũ Trạch bây giờ không biết thi hành nhiệm vụ ở nơi nào, cô giống như bị bỏ rơi, chỉ có thể đi lang thang một mình trên đường.
Lúc này, ký hiệu của một quán bar rơi vào tầm mắt cô, cô không chút do dự đẩy cửa đi vào, hiện tại cô cần chính là một ly rượu ấm để làm ấm dạ dày của cô, càng cần bầu không khí nhộn nhịp để thức tỉnh mình, thì ra cô còn sống.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Lạc Tích Tuyết chuyển sang nhìn engười pha chế rượu cười nhạt, sảng khoát mở miệng nói: "Cho tôi một ly Whisky."
" Cô gái, đừng uống rượu mạnh như vậy, cho cô ấy một ly nước cam được rồi." Một giọng đàn ông nhẹ nhàng truyền đến.
"Ai cần anh elo..."
Lạc Tích Tuyết vừa quay đầu lại, nhìn thấy dung mạo người kia, cô có chút sững sờ, lại là Hàn Diệp Thần.
"Anh tại sao lại ở đây?" Lạc Tích Tuyết giật mình hỏi.
"Uống rượu, tự chuốc say!" Hàn Diệp Thần lắc lư chai rượu trong tay, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết tức khắc hiểu là hắn có ý gì, nhưng đối với tình cảm của hắn, cô giống enhau gánh vác không nổi.
"Tích Tuyết, trong khoảng thời gian này em đi đâu? Tại sao tôi tìm rất nhiều nơi, cũng không thấy em?" Hàn Diệp Thần hỏi tiếp, trên khuôn mặt tuấn tú có chút nghi hoặc.
"Tôi đến nhà emột người ebạn." Lạc Tích Tuyết không dám nhìn vào mắt hắn, trả lời ấp úng.
"Bạn nào?" Hàn Diệp Thần không cam lòng truy hỏi lần nữa.
"Người bạn kia anh không biết." Lạc Tích Tuyết lời lẽ trốn tránh.
"Em có bạn nào mà tôi không biết?" Hàn Diệp Thần không emuốn vạch trần cô, nhưng khi nhìn cô ở trước mặt mình nói dối, hắn không nhịn được lo lắng: "Tích Tuyết, nói cho tôi biết có phải trong khoảng thời gian này em đã cùng Lãnh Khinh Cuồng ở chung một chỗ? Các người dự định kết hôn?"
"Không có, không có." Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, nói thật: "Lãnh Khinh Cuồng, tôi cũng đã rất lâu không nhìn thấy anh ta."
Trong khoảng thời gian này cô vẫn bị Chiêm Mỗ Tư giam cầm, làm sao có cơ hội gặp mặt Lãnh Khinh Cuồng?
"Vậy người nào? Em là vì người đàn ông nào mà không gặp tôi?" Hàn Diệp Thần nắm lấy tay Lạc Tích Tuyết, có chút đau elòng chất vấn.
Cổ tay Lạc Tích Tuyết ebị hắn nắm đau, cũng không biết nên trả lời hắn thế enào, chẳng lẽ muốn cô nói cho hắn biết, cô biến mất trong khoảng thời gian này ethực ra là bị một người đàn ông khác giam cầm? Không, cô ekhông nói nên lời.
"Ngại quá, tôi muốn đến phòng vệ sinh." Nói xong, cô đã quay người chạy về hướng phòng vệ sinh.
Chuyện cô ở cùng Chiêm Mỗ Tư tuyệt đối không ethể để người khác biết, giai đoạn u ám này coi như là một cơn ác mộng, bây giờ cô không muốn nhắc lại.
Lúc Lạc Tích Tuyết vừa rời khỏi, etrong quán bar lộn xộn đột nhiên vang lên một hồi âm thanh ồn ào náo động, những bar-girl diêm dúa cùng khách nữ chợt phấn khởi thét chói etai, còn lại là những người đàn ông ekinh sợ lui sang một bên, nhường lại lối đi rộng rãi, sau eđó một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa quán rượu. © ee(Ba-girl=nữ tiếp viên)
Hắn đứng thẳng tắp ở nơi đó, thân thể mang theo luồng sáng, cả người toả ra khí thế làm người ta không thể khinh thường.
Bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện, nhiệt độ trong quán bar lập tức đóng băng, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía hắn, lẽ ra ồn ào náo động nhưng lúc này lại yên lặng không thôi.
Thân thể Lạc Tích Tuyết hơi căng ethẳng, là Hàn Chấn Hiên, hắn thế nhưng tìm đến nơi này.
Cô vừa từ nơi đó trốn ra, hắn tại sao dễ dàng tìm đến cô như vậy? Hơn nữa equán bar này còn vắng vẻ như thế.
Chiêm Mỗ Tư ở phía xa không chớp mắt nhìn chằm chằm Lạc eTích Tuyết, nhấc chân, từng bước đi về phía cô.(mình cũng k biết tại sao người nữ9 thấy là eHCH nhưng lúc này lại là CMT. Mình định sửa lại khúc etrên nhưng thôi.)
Hắn mặc một ebộ Âu phục màu đen, bên trong là cổ áo sơ mi màu trắng lật ra, hắn càng ngày càng đến gần cô, giống như ma quỷ đến gần con mồi, dưới chân phát ra tiếng va chạm nhẹ.
Những người phụ nữ hưng phấn cùng kích động không ngừng thét chói tai, thân phận cao quý, tướng mạo anh tuấn, hết thảy đều có khí chất quý tộc eđó, không cần nói hắn nhất định là người đàn ông có thân phận cùng địa vị.
Lạc Tích Tuyết có chút nhụt chí nhìn hắn, đợi hắn đi đến trước mặt mình, lông mày cô ẩn echứa một chút tức giận, cô ebị tức giận xâm chiếm thân thể.
Cô thật không muốn gặp lại hắn, nhưng người eđàn ông enày tại sao lại muốn dây dưa thật chặt với cô không tha?
"Thế nào? nhìn ethấy tôi? Em không vui?" Chiêm Mỗ Tư cúi đầu đối diện với ánh mắt cô, dùng tay vén lên những sợi tóc đen bóng mềm mại rủ xuống của cô, ngẩng lên rất ung dung hỏi.
Lạc Tích Tuyết giận dữ nhìn về phía hắn, ánh mắt sáng quắc lên, cô giận dữ hỏi: "Anh phái người theo dõi tôi?"
Môi Chiêm Mỗ Tư nâng lên một nụ cười, egiống như eđắc ý nói: "Đúng vậy. Người của tôi đã sớm để mắt đến em, hơn nữa còn không chỉ một nhóm, công khai, ngấm ngầm, em không thể tượng tưởng nổi đâu."
Hắn là thủ lỉnh của hắc đạo, không có chuyện gì mà hắn ekhông biết. © eeHắn đã sớm đoán được Lạc Tích Tuyết sẽ không ngoan ngoãn đợi ở trong biệt thự như vậy, cho nên trước đó hắn đã căn dặn vệ sĩ phải etrông chừng cô thật kỹ, những người này ở trong bóng tối giám thị và theo dõi cô, không phải dễ dàng có thể nhận ra được.
"Hừ, hèn hạ, eanh không nên theo edõi việc riêng tư của người khác." Lạc Tích Tuyết tức giận trừng mắt về phía hắn, mức độ bị giám thị như thế này, làm cho nội tâm cô không khỏi cảm thấy hỗn loạn, giống như mình là thú săn bị bắt, vĩnh viễn không trốn khỏi bàn tay của hắn.
"Tôi echỉ muốn bảo đảm an toàn của em, muốn biết em sống có được hay không, không được sao?" Con ngươi Chiêm Mỗ Tư sâu lắng trong nháy mắt nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết nói.
Hắn phái người theo dõi cô, giám ethị nhất cử nhất động của cô, không phải là hắn không etin cô, mà cô ra vẻ kháng cự đối với hắn càng ngày càng rõ ràng.
"Có anh ở đây tôi mới càng không an toàn." Lạc Tích Tuyết lạnh lùng châm chọc nói, bảo đảm an toàn của cô, thật ebuồn cười! Ở chỗ này nguy hiểm nhất chính là ehắn!
Mắt Chiêm Mỗ Tư híp lại, không cho cô cự tuyệt, một tay hắn mang ecô ôm vào lòng, mùi erượu nồng nặc toả ra, hắn nhíu mày một cái, theo bản năng ôm sát cô.
Người phụ nữ của hắn ở quán bar tự chuốc say, cô có gì không vui sao?
Lúc này, Hàn Diệp Thần xông đến, đẩy tay Chiêm Mỗ Tư ôm Lạc Tích Tuyết ra.
"Tích Tuyết, hắn là người em quen biết sao? Nếu em không muốn gặp hắn, có thể trốn bên cạnh tôi ở nơi này." Hắn có thể nhìn ra vẻ mặt cứng nhắc của Lạc Tích Tuyết, mặc dù hắn không biết người đàn ông ngoại quốc này có lai lịch gì, nhưng mà hắn không được phép ép buộc cô.
"Anh tức giận nhìn chằm chằm tôi như vậy, là bởi vì coi trọng cô ấy?" Chiêm Mỗ Tư liếc hắn một cái, nụ cười trên môi sâu hơn: "Bất quá, anh thật là có mắt nhìn, nhưng mà người phụ nữ này là bảo bối tôi yêu mến nhất, cũng chỉ có người đàn ông ưu tú nhất mới xứng với cô ấy, anh cho rằng anh có đủ tư cách có được cô ấy sao?"