Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 983




Chương 983: Cô Đâm Thăng Vào Tim Anh

Lúc này, một hồi gió lạnh thổi qua, Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy trắng dài đứng lặng trong đêm tối, suối tóc đen dài phát động thành độ cong trên không trung, mắt ngọc mày ngài, tuyệt diễm thiên hạ.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô, phảng phất bị cô câu mắt hồn phách.

Thiếu nữ huấn sói trong sách cổ ghi lại vậy mà có thực, thiếu nữ huấn sói nghìn năm mới có một, nghe nói các cô chẳng những thông tuệ hơn người, còn có phong thái tuyệt sắc.

Hạ Tịch Quán chính là thiếu nữ huấn sói kial Tô Hi nhìn Hạ Tịch Quán bên người, trong đôi mắt tuần mỹ tràn ra nhàn nhạt kinh diễm và thưởng thức, Hạ Tịch Quán là trò giỏi hơn thầy, chuyện Lâm Thủy Dao chưa thành công, nhưng cô có thê.

Ánh mắt Lục Hàn Đình cũng rơi trên người Hạ Tịch Quán, ánh mắt của anh cháy bỏng mang theo chiếm hữu cùng cố chấp sâu đậm.

Cô là của anh.

Bất luận kẻ nào cũng không thể cướp cô đi, bao gồm cả chính cô.

Hạ Tịch Quán cất sáo, đôi mắt sáng của cô rơi trên mặt từng người: “Những thứ này chính là đồ mẹ tôi để lại cho tôi, các người nói muốn, vậy tới lấy đi.”

Mọi người rối rít lui về phía sau, không người nào dám tiến lên, bọn họ vạn lần không nghĩ tới Lâm Thủy Dao để lại cho con gái của mình một đội quân tinh nhuệ như thế, Hạ Tịch Quán vẫn còn khách khí với bọn họ, bảo bọn họ xuyên qua đám sói lầy rương, bọn họ sắp quỳ rạp xuống đến noi.

Hạ Tịch Quán bây giờ có được đội quân hùng hậu như thế, có thể chống cả thiên quân vạn mã, nêu như không muốn tối nay máu chảy thành sông, thì đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.

Lệ Quân Mặc Lục Tư Tước và Thượng Quan Đằng cũng không nhúc nhích, Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu nhìn trời không, lắm bảm nói: “Các người nhìn đi, trăng tròn rồi.”

Mọi người ngắng đầu, chỉ thấy vằng trăng lơ lưởng giữa bầu trời kia dần dần tròn đầy, trăng tròn soi tỏ trên không, chỉ một thoáng cả vùng tối đen đã đắm mình dưới ánh trăng sáng.

Ánh trăng sáng trong chiếu sáng phía về con đường tối đen phía trước, mọi người trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì phía trước không phải đường, mà là một con sông đang chảy róc rách.

Dòng sông lớn kia không bị một chút ô nhiễm nào từ môi trường công nghiệp, trong suốt thấy đáy, nước sông róc rách chảy trôi, mặt sông gợn sóng lăn tăn ánh lên dải lụa vàng.

Trên dòng sông bao phủ một mảnh sương trắng, càng giống như là tiên khí, khiến người ta không cách nào thấy rõ được con đường phía trước.

Bọn họ cũng không biết con đường này từ đâu mà đến, lại chạy thông về đâu.

Lệ Quân Mặc Lục Tư Tước cùng Thượng Quan Đẳng nhao nhao tiên lên hai bước, bọn họ cũng biết, đường về nhà đã vì Hạ Tịch Quán mở ra.

Cổ quốc thần bí kia đã sớm biến mắt ở phần cuối thế giới, nhiều năm sau, lần nữa xông vào trong tầm mắt của mọi người.

Tất cả mọi người rung động.

Hạ Tịch Quán nhìn đám người: “Các người đã không lấy được vật mẹ tôi lưu lại, vậy tôi cáo từ trước, sau này còn gặp lại, chúng ta sẽ tái kiến ở một chốn nào đó.”

Lúc này hai vua sói đi tới, chậm rãi quỳ trước mặt Hạ Tịch Quán và Tô Hi, như là quỳ lạy tân chủ nhân của mình.

Ánh mắt cuối cùng Hạ Tịch Quán rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình, cô ở trong lòng nhẹ giọng thầm thì, Lục Hàn Đình, em đi nhé, tạm biệt anh.

Hạ Tịch Quán chuẩn bị xoay người lên lưng sói, thế nhưng lúc này một bàn tay to thò qua, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, bên tai liền truyền đến một giọng nói trầm thấp hung dữ: “Hạ Tịch Quán, em chưa được anh cho phép, không cho phép em rời đi!”

Hạ Tịch Quán xoay người, khuôn mặt anh tuấn của Lục Hàn Đình phóng đại trong mắt cô.

Lúc này Tô Hi thấp giọng nhắc nhở: “Quán Quán, trăng tròn thoáng cái sẽ hết, đường về nhà một khi đóng kin thì chúng ta không cách nào về được nữa đâu.”

Hạ Tịch Quán ngắng đầu, chỉ thấy ánh trăng trăng kia đang rực rỡ tỏa sáng đến tối đa lại từ từ ảm đạm, cô không còn thời gian nữa.

“Lục Hàn Đình, buông tay, tôi phải đi.” Hạ Tịch Quán lạnh lùng nói.

Lục Hàn Đình siết bàn tay nhỏ của cô, khóe mắt hẹp dài nhuộm màu đỏ tươi: “Anh nói rồi, muốn đi, trừ phi anh chết.”

Hạ Tịch Quán cảm thấy trái tim mình đau nhói, hàng mi nhỏ dài run lên, bên môi cô lan ra tiếng cười khẽ: “Ò, Lục Hàn Đình, vậy anh đi chết đi.”

Hàn quang Hạ Tịch Quán trong tay lóe lên, xuất hiện một thanh dao sắc bén.

“Thiếu chủ!” Sùng Văn và Thượng Võ kinh hô, phi người qua.

Thế nhưng không kịp nữa, tốc độ Hạ Tịch Quán nhanh hơn, tay cô vừa chuyển, con dao sắc trong tay hung hăng đâm thẳng vào tim Lục Hàn Đình.