Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 927




Chương 927: Tìm Về Cảm Giác Tồn Tại

Hạ Tịch Quán dùng sức đẩy Lục Hàn Đình ra, chạy vào phòng tắm trong phòng ngủ, khom lưng nôn.

Cô không ăn thứ gì, lần này nước chua cũng không phun ra được, chỉ nôn khan vài tiếng, nhưng như vậy càng khó chịu.

“Quán Quán, em làm sao vậy, có khó chịu không?” Lục Hàn Đình nhanh chóng chạy theo, vươn bàn tay to thay vỗ vỗ lưng.

Thấy dáng vẻ cô khó chịu, anh cũng chau mày kiếm theo.

Kỳ thực hiện tại thứ Lục Hàn Đình đầu tiên nghĩ tới không phải cô mang thai, mà là lo lắng chất độc biến lão kia có phải lại phát tác không.

Hạ Tịch Quán đứng lên, viền mắt trắng nõn hồng hồng, vài lọn tóc quấn trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc, động lòng người: “Trên người anh có mùi gì?”

Lục Hàn Đình từ trong bệnh viện đi ra, sợ trên người có nước khử trùng gay mũi, cho nên anh đã tắm trước, thay cả quần áo, trên người anh hẳn không có mùi gì mới đúng chứ: “Mùi gì cơ?”

Hạ Tịch Quán nhìn anh, gương mặt ghét bỏ: “Mùi phụ nữ, trên người anh có mùi phụ nữ khác, thật khó ngửi.”

“.

Lục Hàn Đình tự nhận sinh hoạt cá nhân bản thân vô cùng sạch sẽ, chưa bao giờ anh cho phụ nữ cơ hội chạm vào mình, ở trong bệnh viện Lệ Yên Nhiên đi thăm anh, thế nhưng anh cũng không để cho cô ta đụng vào mình, rất là giữ mình trong sạch, trên người anh tại sao có thể có mùi phụ nữ?

“Quán Quán, có phải em cố ý bới móc hay không? Em không cho anh hôn thì cứ không cho thôi, cần gì hất nước bẩn trên người anh, trên người anh không có mùi phụ nữ, anh Lục Hàn Đình đây còn không tệ đến mức chạm vào phụ nữ còn không dám thừa nhận.”

“Lục Hàn Đình, trên người anh có mùi phụ nữ, sau này anh đừng đụng vào em nữa, bởi vì anh vừa đụng em chỉ muốn nôn.”

Sự thực chứng minh, cho dù phụ nữ có thông minh đi nữa cũng có lúc càn quấy, Hạ Tịch Quán cũng vậy.

Ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, thật sự nỗi giận: “Ý của em là, anh hôn em nên em nôn?”

“Đúng vậy.”

Lục Hàn Đình một tay chống nạnh, lửa giận vọt lên đầu, anh vậy mà…. hôn cô khiến cô nôn?

Hiện tại cô cứ bài xích anh đến thế rồi sao, ngủ không muốn anh ôm, trốn khỏi ngực anh, hôn cũng không để cho hôn, nói buồn nôn.

“Hạ Tịch Quán, có phải anh quá cưng chiều em, đã chiều em đến vô pháp vô thiên, hiện tại ôm không được hôn không được, chửi không được trừng phạt không được, em leo lên đầu anh ngồi luôn rồi đấy.”

“Vậy anh đừng tới, anh đi tìm Lục phu nhân Lệ Yên Nhiên của anh đi! Cô ta biết lấy lòng anh, hùa theo anh, còn có thể hầu hạ anh tốt, anh còn ở chỗ em là mắc chứng tự ngược sao?”

“Eml” Lục Hàn Đình lập tức nỗi điên, hiện tại anh hận không thể vứt cô xuống giường hung hãn giáo huấn một trận, dạy đến khi nào cô ngoan ngoãn, để cô nhận sai, để cô xin tha mới thôi.

Nhưng nhìn viền mắt hồng hồng của cô, cùng dáng vẻ quật cường như thú nhỏ, anh liền không nỡ.

“Hạ Tịch Quán, xem như em lợi hại!” Lục Hàn Đình đạp thùng rác ngã lăn quay, sau đó mang theo lửa giận đùng đùng rời đi.

Anh đi rồi.

Anh cuối cùng đã đi.

Hạ Tịch Quán ngồi liệt trên giường lớn mềm mại, cô chậm rãi giơ tay lên xoa vùng bụng dưới bằng phẳng của mìn, cục cưng, xin lỗi con, mẹ đuổi bồ đi rồi.

Lễ Giáng Sinh qua đi, cửa ải cuối năm buông xuống, tết âm lịch là ngày trọng đại nhà nhà đoàn viên, khắp nơi đều tràn ngập không khí năm mới.

Từ sau ngày đó cãi nhau, Lục Hàn Đình không quay lại biệt thự Phong Lâm, anh đi công tác, tổ chức hội nghị cắp cao hàng năm, lại phê duyệt toàn bộ văn kiện gần đây, bận đến mức thời gian uống ngụm nước cũng không có.

N Anh phải khiến mình bận rộn, bởi vì chỉ cần rảnh rỗi anh sẽ nhớ đến Hạ Tịch Quán, trong đầu anh toàn bộ đều là gương mặt tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán.

Anh sợ chính mình sẽ nhịn không được về tìm cô.

Nhưng, lần này anh không muốn cúi đầu trước.

Gần đây cô quá lạnh nhạt với anh, để anh đi, còn nói không cần anh nữa, anh phải vắng vẻ cô một đoạn thời gian, để cô biết tầm quan trọng của anh, như vậy cô mới có thể một lần nữa coi trọng anh, đưa anh về lại trái tim cô.

Nói đơn giản một chút, chính là anh muốn làm ra một chút chuyện, trong tìm về tồn tại cảm giác của mình trong cô.

Trong phòng làm việc của chủ tịch, Lục Hàn Đình ngồi ở trên ghế làm việc, anh mở điện thoại lên, trong điện thoại tràn đầy tin nhắn cùng điện thoại, cô quả nhiên vẫn thương anh.

Khóe môi Lục Hàn Đình cong lên vui vẻ, nhưng khi lúc mở ra toàn bộ tin nhắn và cuộc gọi, anh nhanh chóng cứng đờ.

Những thứ này đều không phải là Hạ Tịch Quán gửi, mà là Lệ Yên Nhiên gửi!

Lục Hàn Đình chưa từ bỏ ý định, anh lướt xuống, chưa thấy một tin đến từ Hạ Tịch Quán anh sẽ không chịu thua.

Nhưng, anh thất vọng rồi.

Một cái cũng không có.

Mấy ngày này Hạ Tịch Quán căn bản cũng không liên hệ anh.

Lục Hàn Đình vứt điện thoại xuống một bên, cả người anh cũng không khỏe, mi tâm anh tuần cũng dâng lên tầng sương.