Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 880




Chương 880: Tương Kế Tựu Kế

Chỉ thấy Lục Hàn Đình dời cái ghế đến phía sau Lệ Quân Mặc, còn lấy chiếc khăn từ túi áo vest của mình ra, nghiêm túc lau lau cái ghê một lần: “Bác Lệ, mời ngồi.”

Nhìn Lục Hàn Đình chân chó(*) như thế, quản gia tư nhân cảm giác nguy cơ tứ phía, sao ông lại cảm giác có người đoạt bát ăn cơm của ông thế?

(*) ý chỉ nịnh bợ, xun xoe.

Lệ Quân Mặc nhàn nhạt liếc Lục Hàn Đình, sau đó ngồi xuống ghê.

Hầu hạ bố vợ đại nhân xong xuôi, Lục Hàn Đình lúc này mới tìm cái ghế khác ngồi xuống, đợi xem cuộc vui.

“Anh Hàn Đình, sao anh cũng đến đây thế? Có phải bố em bảo anh tới… bàn hôn sự chúng ta không?” Lệ Yên Nhiên chứng kiến Lục Hàn Đình đã ngạc nhiên há to miệng, cô ta cảm thấy hiệu suất xử lý công việc của bố sự thực sự quá cao, đã tìm được Lục Hàn Đình tới.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua mặt Lệ Yên Nhiên, ý kia là ngu ngốc.

Dạ Huỳnh đã dự cảm xấu trong lòng, bà ta ngẳng đầu nhìn về phía Lệ Quân Mặc, hiện tại Lệ Quân Mặc ngồi ở ghế trên, đôi chân dài cao ngạo vắt chéo lên nhau, đôi mắt phượng kia lẳng lặng nhìn bọn họ, không hề sắc bén, nhưng lại sắc bén khiến chẳng kẻ nào ẩn trốn được.

“Quân Mặc, hôm nay anh để cho bọn em tụ tập ở chỗ này là muốn bàn chuyện hôn sự của Yên Nhiên và Hàn Đình sao? Ở trong ngục bàn chuyện cưới xin có phải may mắn lắm không ạ?” Dạ Huỳnh kéo kéo khóe môi.

Nào có người ở trong tù còn bàn chuyện cưới xin, đúng là lần đầu nghe nói.

Dạ lão cũng phát hiện kỳ lạ, lão ta nhìn về phía Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, nếu đã tới, tại sao cậu không nói chuyện, Yên Nhiên là con gái duy nhất của cậu, hiện tại nếu đám cưới hai nhà Lục Lệ sẽ oanh động toàn bộ Đề Đô, lần này cậu nhất định phải cho Yên Nhiên tổ chức một hôn lễ thịnh thế, để nó xuất giá nở mày nở mặt!”

Ánh mắt Lệ Quân Mặc rơi vào trên mặt Dạ lão, ông chậm rãi gợi lên môi mỏng, cười như không cười hỏi ngược lại: “Yên Nhiên thật sự là con gái của tôi sao?”

Lệ Quân Mặc từ vào cửa đến bây giờ cũng hé một lời, đây là câu nói đầu tiên ông mở miệng, mà vừa dứt lời, con ngươi ba ông cháu Dạ gia này co rụt lại, bọn họ vô cùng khiếp sợ nhìn Lệ Quân Mặc.

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng từ trên ghế đứng phát lên: “Bố, bố nói cái gì thế, không phải bố đã làm xét nghiệm ADN rồi ư…”

“Yên Nhiên!” Dạ Huỳnh nhanh chóng chặn lời Lệ Yên Nhiên.

Lệ Yên Nhiên lúc này lấy tay bưng miệng mình, cô ta cũng phát hiện mình lỡ miệng.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Mặc không có tâm tình sóng lớn, ông lặng lặng ngồi ở chỗ kia đã tản ra một loại khí tràng cường đại, hệt như bậc đề vương từ trên cao nhìn xuống khống chế tất cả vào lòng bàn tay: “Yên Nhiên, sao cô biết tôi làm xét nghiệm ADN?”

“Con…” Sắc mặt Lệ Yên Nhiên trắng bệch.

“Cô đương nhiên biết, hơn nữa cô còn lén đổi tóc, đúng không?”

“Bó…” Lệ Yên Nhiên kinh hô.

Quản gia tư nhân đưa tờ kết quả giám định ADN qua, Lệ Quân Mặc nhận lấy rồi quăng “bếp” trên bàn Lệ Yên Nhiên, đôi mắt Đan Phượng đột nhiên trở nên mãnh liệt, bên trong cuồn cuộn sắm vang chớp giật, tức giận cùng rét lạnh: “Nhìn cho kỹ vào, đây là tôi dùng tóc của cô và tôi làm giám định ADN, phía trên chứng thực chúng ta không có bắt kỳ quan hệ huyết thống nào, cô không phải là con gái tôi!”

Lúc tờ kết quả rơi xuống mang theo một lực đạo bén nhọn, như dao róc lên mặt Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên đã biết, thì ra bố cái gì cũng biết, chỉ nhưng ông không nói gì, mà là tương kế tựu kế.