Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 873




Chương 873: Chẳng Lẽ Em Không Muốn Làm Lục Phu Nhân Của Anh?

Hạ Tịch Quán không biết mình còn dư lại bao nhiêu thời gian, mình còn có thể cùng anh bao lâu, cô chỉ biết bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều rất quý giá, không thể lãng phí.

Hạ Tịch Quán khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, gật đầu thật nhanh: “Dạ được.”

Dáng người đồ sộ của Lục Hàn Đình thể từ trong khe cửa chen vào, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại, anh hôn lên khuôn mặt mềm như nước của cô: “Anh đi tắm trước.”

Anh đi vào phòng tắm, rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy.

Hạ Tịch Quán rót cho mình một ly nước, cô cảm giác buồng tim của mình đang nhảy lên kịch liệt, sắp vọt đến cổ họng, kỳ thực cô với anh đã làm loại chuyện vừa thân mật vừa thẹn thùng này, nhưng hẹn chính thức như thế, vẫn là lần đầu tiên, cô rất hồi hộp.

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, bên trong thân ảnh anh tuần cao to tràn đầy hương khí nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa kia xông vào trong tầm mắt.

Lục Hàn Đình lấy tốc độ nhanh nhất để tắm.

Hạ Tịch Quán không xoay người, nhưng cô ngước mắt nhìn về cửa số thủy tỉnh phía trước, trên cửa số thấy được anh, Lục Hàn Đình tắm xong mặc trên người một chiếc áo sơ mi đen, hiện tại cúc áo đều rộng mở, lộ ra vóc người rắn chắc nam tính của anh, phía dưới là một chiếc quần lót tam giác màu đen.

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán khẽ run, lúc này anh đi tới, vươn tay cầm ly nước trong tay cô để lên bàn.

Bàn tay của anh nắm chặt trên vòng eo yêu kiều của cô, cúi đầu bắt đầu hôn lên mái tóc dài ấy.

Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Sao anh tắm nhanh thế, có tắm sạch chưa đấy?”

“Tắm sạch rồi, không tin em kiểm tra thử đi.” Lục Hàn Đình tự tay, trực tiếp ôm ngang cô lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại.

Hạ Tịch Quán giật mình, lúc này trong tầm mắt tối sầm, anh đè lên, xuyên ngón tay mình vào giữa khẽ tay cô, mười ngón tay cùng cô quấn quýt.

Anh khép hờ hàng mi có như không thoáng chút hôn cô, hôn không vội vã, chất giọng khàn khàn từ tính, từng giây từng phút mê người: “Quán Quán, chúng ta phục hôn đi eml”

Anh nói, Quán Quán, chúng ta phục hôn đi!

Hạ Tịch Quán còn không nghĩ tới chuyện phục hôn này, với sức khỏe của cô trước mắt, chỉ sợ không thể phục hôn rồi.

Đôi môi Lục Hàn Đình chu du đến vành tai trắng như tuyết của cô, giọng khàn khàn: “Sao không ừ hử gì hết vậy, Quán Quán, em không muốn làm Lục phu nhân của anh à?”

Anh dán vào vành tai cô thủ thỉ, hơi thở sạch sẽ mát lạnh nam tính kia phả lên da thịt mêm mại của cô, cả người cô đỏ ửng.

Quán Quán, em không muốn làm Lục phu nhân của anh à?

Muốn chứ, cô đương nhiên muốn.

Toàn thân Hạ Tịch Quán vô lực, trong tròng mắt trong vắt kia tràn ra tầng tầng thủy quang toái sáng: “Lục tiên sinh, đây chính là lời cầu hôn của anh à? Quá qua loa rồi đấy!? Em không đồng ý, lần này anh phải theo đuổi em thật tốt, em muốn xem biểu hiện của anh!”

Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng: “Được, anh nhất định sẽ ra sức biểu hiện.”

Anh cúi đầu hôn cô.

Hạ Tịch Quán cũng biết anh không đứng đắn: “biểu hiện” của cô cũng không phải là “biểu hiện” trong miệng anh, cô cười tránh né: “Lục tiên sinh, mặt là một thứ tốt, anh ngàn vạn lần đừng đánh mắt nó(*).”

(*) Ý chị nói anh mặt dày quá, ném hết mặt mũi đi.

“Em là Lục phu nhân của anh, anh cũng không cần mặt.”

“3 Hạ Tịch Quán thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông không biết xấu hỗ thẳng thắn đến như thé!

Thật không hỗ là Lục tiên sinh!

Lúc này Lục Hàn Đình đưa tay tháo dây váy cô, Hạ Tịch Quán nhanh chóng nghĩ tới một việc: “Lục tiên sinh, anh có… cái đó không?