Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 871




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 871: Nhất Định Phải Tìm Ra Đáp Án

Lục Hàn Đình nhìn cô, hiện tại trong con ngươi anh đong đầy dáng vẻ của cô, anh mắp máy đôi môi mỏng, bật ra chất giọng khàn khàn: “Quán Quán.”

Anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng cuối cùng chỉ có thể khẽ gọi lấy tên cô.

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán tái nhợt nhìn anh: “Anh, có phải đã nhớ lại rồi không?”

Lục Hàn Đình gật đầu: “Ừ, anh thôi miên tìm về trí nhớ của mình.”

“Vậy anh có biết hay không, anh mạnh mẽ tìm về ký ức rất có thể kèm theo nhân cách thứ hai sống lại, anh đã suy tính hậu quả về sau chưa?”

“Nhưng, anh muốn tìm lại quá khứ của anh và em, anh muốn trở thành… Lục tiên sinh mà em thích nhát.”

Viền mắt Hạ Tịch Quán trắng nõn đột nhiên biến đỏ, bên trong nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt, cô trực tiếp đứng dậy, đầu cũng không quay lại rời đi.

Lục Hàn Đình nhanh chóng đứng dậy, đuôi theo.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngắng đầu, muốn ép giọt lệ trong hốc mắt trở về, nhưng vô ích, nước mắt nóng bỏng hệt như dải ngọc, trong nháy mắt rơi xuống lã chả.

Ừ, cô thực sự đã đợi lâu lắm rồi.

Lục Hàn Đình dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô, môi mỏng ép lên, anh bắt đầu hôn lên từng giọt lệ trên mặt: “Quán Quán, sao em có thể nhẫn tâm đập nát trứng chim anh tặng em, sao em có thể nhẫn tâm không quay đầu lại liếc lấy anh một lần, khi đó anh thực sự nghĩ em không cần anh nữa. Hôm nay, một giây trước khi bước vào Lục gia, anh còn không rõ vì sao, vì sao Lục phu nhân của anh đột nhiên không cần anh nữa, dù anh có cầu xin cô ấy đừng đi, cô ấy vẫn cứ bỏ lại anh mà dời bước.”

Hai mắt Hạ Tịch Quán đẫm lệ mơ hồ nhìn anh: “Cho nên anh đi uống rượu, còn say rượu quậy ầm ï, anh còn chạy đến chỗ bố anh diễn vở kịch đó?”

Lục Hàn Đình nâng khuôn mặt nhỏ của cô, nhìn đôi mắt vì được nước mắt thanh tẫy mà càng thêm sáng ngời, anh thấp giọng mềm mại cười nói: “Đúng vậy, em không thấy lúc anh vào thư phòng nằm vặt xuống, vẻ mặt bố anh đần thế nào đâu, con cáo già đa mưu túc trí như ông ấy còn bị anh đây xiên cho một nhát!”

Chuyện Lục Hàn Đình không nghĩ thông, nhất định anh phải tìm ra câu trả lời.