Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 851




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 851: Bà Không Thấy Gì Hết Á

Hạ Tịch Quán rốt cuộc cũng biết, cái gì đều là giả, người đàn ông Lục Hàn Đình này gạt cô vào cái tròng này, chính là vì muốn cùng cô “tham khảo nghệ thuật” luyện thắt lưng này.

“Lục Hàn Đình, không muốn, em còn chưa tắm…”

“Khỏi tắm, trên người em rất thơm rồi.”

“Không được…”

Hạ Tịch Quán một mực đưa đẩy chống cự, không chịu phối hợp, ba phú sau, người đàn ông phía trên đột nhiên ngừng lại, bất động.

Hạ Tịch Quán cũng ngắn ra, anh…

Lục Hàn Đình chôn khuôn mặt tuần tú vào cổ cô , thở hỗn hễn, không ngắng đầu.

Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán nhìn chằm chằm đèn treo sáng chói trên đỉnh đầu trong chốc lát, sau đó vươn ngón tay út ám muội đâm đâm anh một cái: “Không phải anh nói… anh luyện thắt lưng rất giỏi sao?”

Lục Hàn Đình cảm thấy đây tuyệt đối là thời khắc sỉ nhục nhất trong cuộc đời anh, anh chống hai cánh tay nhìn cô chằm chằm: “Lần này không tính, chúng ta luyện lần nữa.”

“Không muốn!”

Hạ Tịch Quán đẩy anh ra muốn chuồn.

Hạ Tịch Quán cười khanh khách tránh né, lúc này cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, lão phu nhân và má Ngô lập tức ngã lăn ra đất, lão phu nhân còn la hét: “Suyt! Má Ngô, đừng đầy tôi!”

Cửa thình lình mở, con ngươi Hạ Tịch Quán co rút, cô nhanh chóng giơ tay lên che kín khuôn mặt nhỏ của chính mình, hét lên một tiếng: “ÁI”

Hạ Tịch Quán còn nhớ rõ trước đây Diệp Linh với cô từng đùa với nhau, nêu như lúc tắm có người xông vào, che mặt trước, hay che phía dưới trước, cô nói che mặt trước.

Thế nên, hiện tại Hạ Tịch Quán che kín khuôn mặt nhỏ của mình.

Lục Hàn Đình cũng không ngờ đến bà nội và má Ngô vẫn luôn ở ngoài cửa nhìn lén, anh phản ứng nhanh chóng nhấc tắm .

chăn phủ lên người Hạ Tịch Quán, đắp kín khuôn mặt nhỏ của cô, anh mím môi ánh mắt sắc bén không vui nhìn về phía hai người ở cạnh cửa kia: “Bà nội, má Ngô, hai người đang làm gì thế?”

Lão phu nhân và má Ngô bắt ngờ bị quăng ngã vào trong, hiện tại hai người tay trong tay miễn cưỡng đứng vững dậy, má Ngô nhanh chóng liền thoắng: “Hình như còn chén dĩa má chưa rửa sạch, má đi rửa đã.”

Má Ngô co cẳng chuồn trước.

Lão phu nhân chỉ còn một người liền lúng túng, đối mặt với lửa giận của Lục Hàn Đình, bà vân vê vạt áo của mình nhìn chung quanh một vòng: “Bây giò tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì ấy nhữ2 Tôi là ai2 A, A Đình, Quán Quán, thì ra là bọn xong à, bà đến phòng bọn xong khi nào ấy nhỉ, bà không thấy gì hết á, các cháu cứ tiếp tục đi nhé!”

Nói xong lão phu nhân như một làn khói chuồn êm.

Lục Hàn Đình cạn lời, càng thêm kiên định ý tưởng trong lòng anh, lúc nào anh muốn giở trò xấu thì nhất định phải dọn Hạ Tịch Quán ra ngoài ở.

Lục Hàn Đình nhìn một cục u lên trong chăn: “Quán Quán, bà nội và má Ngô đi rồi, em có thể ra.”

Cục u trong chăn không nhúc nhích.

Lục Hàn Đình đưa tay kéo chăn xuống, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Hạ Tịch Quán.