Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 850




Chương 850: Quán Quán, Anh Muốn Em

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán hoảng sợ run lẫy bảy, lúc này trên môi mềm nhữn, hóa ra là anh hôn lên.

Anh tập hít đất lúc lên lúc xuống, lúc nhắc người lên rời khỏi môi cô, lúc xuống liền dán môi lên.

Đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán “oanh” một tiếng nổ tung, cô rốt cuộc cũng biết anh vì sao họ nói tập hít đất đàn ông phải tập cùng phụ nữ, hóa ra là nguyên nhân này.

Trên khuôn mặt tinh xảo tựa tranh họa của Hạ Tịch Quán nhộn nhạo ý cười yêu kiều, bị anh hôn vài cái, cô cười khanh khách giơ tay nhỏ lên chặn đôi môi đỏ mọng của mình, không cho anh hôn.

Lục Hàn Đình dừng hít đất lại, hai bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô, khàn giọng cười nói: “Chuyện gì thế này, lúc không có em anh có thể lập tức chống liên tục mấy trăm cái, vẫn muốn tìm em luyện thật giỏi, vậy mà khi có em rồi, anh mới làm mười mấy cái đã ngã, ngã xuống trên người em.”

Hạ Tịch Quán cảm giác mình lỗ tai đều mang thai, tiếp tục như vậy nữa cô chỉ sợ cũng nhịn không được muốn đẩy anh ngã theo luôn, nhưng cô vẫn chưa nghĩ thông có nên ở cạnh anh không.

Hạ Tịch Quán, mày mau tỉnh lại đi! Đừng bị cực phẩm nam sắc của người đàn ông này làm lút “Bây giờ anh buông em ra được rồi đấy! Hit đất làm cũng làm rồi, em muốn xuống lầu.”

Mái tóc ngắn ướt sũng nước của Lục Hàn Đình cũng tự nhiên khô rồi, vài lọn tóc mềm che đi đôi mắt đen bóng, cảm giác anh càng thêm giống với chàng trai trẻ, là… chú chó săn nhỏ(*) quấn quýt không buông bạn gái mình.

(*) Chó săn nhỏ ý chỉ những chàng trai có tính cách lạnh lùng độc đoán, nhưng ở bên cạnh người mình yêu lại quấn quýt không buông, luôn mong được người yêu cưng nựng.

Chó săn nhỏ.

Hạ Tịch Quán cảm thấy nếu như lấy một loại động vật để hình dung Lục Hàn Đình, thì đó chính là chó săn nhỏ!

“Quán Quán, hiện tại anh không muốn dùng một tay hít đất nữa, chúng ta đổi bài tập khác đi!” Lục Hàn Đình nhéch đôi môi mỏng khàn khàn cười nói.

Hạ Tịch Quán chớp hàng mi nhỏ dài: “Tập gì nữa?”

“Tập luyện… thắt lưng!”

Cái gì?

Hạ Tịch Quán trong chốc lát nghe không hiểu, bình thường cô không tập gym, cô chỉ rành mấy thứ như nhảy nhót yoga, không hiểu bài tập của đám đàn ông lực lưỡng này.

Lục Hàn Đình nhìn cô ngây ngốc, cái gì cũng không hiểu, ngây thơ vô cùng, anh dùng lực hôn bàn tay nhỏ của cô, làm một động tác: “Luyện thắt lưng là như vậy này.”

Màn Gương mặt đang cười của Hạ Tịch Quán bỗng “reng” một tiếng sôi sùng sục, ban nãy…. anh mới…. húc hông hả?

Hạ Tịch Quán có ngốc cũng hiểu được ý “luyện thắt lưng” của anh là gì, anh muốn dùng phương thức gì luyện thắt lưng!

“Lục Hàn Đình, cắm anh đùa lưu manh, anh còn nói như vậy em sẽ không để ý đến anh nữa!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng từ chối, còn kiên quyết vươn tay đầy anh ra.

Thân thể đồ sộ của Lục Hàn Đình không chút xê dịch, môi mỏng phủ bên vành tai cô thầm thì: “Thực sự không muốn cùng anh luyện à? Mấy ngày gần đây anh đều luyện thắt lưng, muốn luyện để em kiểm tra một chút đấy!”

Ai muốn kiểm tra?

Hạ lưu!

Hạ Tịch Quán bắt đầu dùng sức giấy giụa, cả người như chim nhỏ đạp nước: “Lục Hàn Đình, anh mau buông em ra, bà nội và má Ngô đều biết em lên đây rồi, nếu em không xuống, bà nội và má Ngô sẽ nghĩ bậy, đến lúc đó em thực sự chẳng còn mặt mũi nữa.”

Lục Hàn Đình chau hàng mày kiếm, lúc này anh mới phát hiện điểm bắt tiện khi bà nội má Ngô ở cạnh, thời điểm thẹn thùng thế này lại không tiện chút nào.

Trước đây lúc ở Hải Thành, anh thỉnh thoảng sẽ dẫn cô đến biệt thự tư nhân, hoặc trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc anh, nơi đó chỉ có hai người bọn họ.

Lục Hàn Đình vươn tay kéo làn váy trên người cô, kìm nén trầm giọng dụ dỗ nói: “Đừng để ý đến các bà, Quán Quán, anh muốn em.”