Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 820




Chương 820: Yêu Em Là Chuyện Tốt Đẹp Nhất Anh Đã Làm

Lệ lão phu nhân vỗ mạnh tay xuống cánh tay xe đẩy, hốc mắt đã đỏ, bên trong ánh lên nước mắt: “Tốt, tốt quá!”

Lệ Quân Mặc cầm tay lão phu nhân, anh nhìn về Hạ Tịch Quán phía trước, bọn họ mỗi một người đứng tại chỗ cùng Hạ Tịch Quán đã trải lần giải phẫu này, sự rung cảm bắt nguồn từ loại chuyện sinh tử này khiến khóe mắt người ta dễ dàng nóng bừng đong đầy nước mắt.

Lục Hàn Đình đứng yên không hề động, trong lòng anh đột nhiên bình thường trở lại, có một loại cảm giác từ từ lấp đầy toàn bộ lồng ngực anh, khiến anh một lần nữa nhận thức được cô gái có tên là Hạ Tịch Quán trước mặt.

Anh vẫn cho là cô là đứa con gái tâm cơ thích đùa giỡn, giỏi chơi trò ái muội, ham hư vinh, mãi đến một khắc cô khoác lên mình chiếc áo blouse trắng dài kia anh mới thật sự biết rõ cô, cô khiến anh rất kinh diễm, rất tự hào, cô gái như thế thuộc về anh, dù cho vừa rồi cô lựa chọn Lục Tử Tiễn.

Ánh mắt Lục Hàn Đình đóng khung trên người Hạ Tịch Quán, anh đang suy nghĩ, cô bé này cuối cùng anh không thể buông tay, cũng lưu luyến buông tay.

Lúc này Lục Tử Tiễn chậm rãi mở mắt ra, anh đã tỉnh.

“Tử Tiễn!” Liễu Chiêu Đệ nhanh chóng chạy lên trước, sốt ruột ân cần nhìn Lục Tử Tiễn.

trong tròng mắt đen sạch sẻ của Lục Tử Tiễn có chốc lát mê man sợ sệt, sau đó con ngươi từ từ có tiêu cự, lại khôi phục vẻ thanh lạnh phong hoa ngày thường.

Lục Tử Tiễn đảo mắt qua từng người chung quanh, cuối cùng rơi trên khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán, anh mắp máy đôi môi mỏng tái nhọt, khàn giọng gọi: “Quán Quán.”

Hạ Tịch Quán cầm tay anh, trong đôi mắt trong vắt gợn lên cơn sóng mềm mại: “Dạ, Tử Tiễn, em ở đây.”

“Hình như anh đã mơ một giấc mơ rất dài…” Lục Tử Tiễn nói.

Hạ Tịch Quán cười gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ, hiện tại tỉnh mộng, tất cả đều tốt, tuy là cỗ độc bên trong cơ thể anh đã dọn sạch sẽ rồi, nhưng còn cần phải dưỡng bệnh rất lâu đấy. Nhưng em tin tưởng cái này không làm khó được viện sĩ Lục, trình độ y học nước ngoài thích hợp để anh dưỡng sức, em đã giúp ngươi liên lạc xong, đợi lát nữa máy bay riêng sẽ đưa anh xuất ngoại. Viện sĩ Lục, em chờ mong lần tiếp theo gặp mặt có thể gặp được một anh tốt hơn.”

Hiện tại sắc mặt Lục Tử Tiễn rất yếu ớt, con ngươi đen láy trong lạnh rơi vào dòng chữ “Prof. Hạ” trên thẻ công tác trước ngực Hạ Tịch Quán, sau đó chậm rãi cong đôi môi mỏng, nở nụ cười.

Hạ Tịch Quán với anh nhìn nhau cười, vì cô biết Lục Tử Tiễn vào giờ khắc này đã trở về.

Lục Tử Tiễn giữ thật chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay mình: “Quán Quán, yêu em là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh.”

Hạ Tịch Quán cúi đầu, lặng yên mỉm cười: “Tử Tiễn, tuy em thanh lạnh phong hoa ngày thường.

Lục Tử Tiễn đảo mắt qua từng người chung quanh, cuối cùng rơi trên khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán, anh mắấp máy đôi môi mỏng tái nhọt, khàn giọng gọi: “Quán Quán.”

Hạ Tịch Quán cầm tay anh, trong đôi mắt trong vắt gợn lên cơn sóng mềm mại: “Dạ, Tử Tiễn, em ở đây.”

“Hình như anh đã mơ một giấc mơ rất dài…” Lục Tử Tiễn nói.

Hạ Tịch Quán cười gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ, hiện tại tỉnh mộng, tất cả đều tốt, tuy là cỗ độc bên trong cơ thể anh đã dọn sạch sẽ rồi, nhưng còn cần phải dưỡng bệnh rất lâu đấy. Nhưng em tin tưởng cái này không làm khó được viện sĩ Lục, trình độ y học nước ngoài thích hợp để anh dưỡng sức, em đã giúp ngươi liên lạc xong, đợi lát nữa máy bay riêng sẽ đưa anh xuất ngoại. Viện sĩ Lục, em chờ mong lần tiếp theo gặp mặt có thể gặp được một anh tốt hơn.”

Hiện tại sắc mặt Lục Tử Tiễn rất yếu ớt, con ngươi đen láy trong lạnh rơi vào dòng chữ “Prof. Hạ” trên thẻ công tác trước ngực Hạ Tịch Quán, sau đó chậm rãi cong đôi môi mỏng, nở nụ cười.

Hạ Tịch Quán với anh nhìn nhau cười, vì cô biết Lục Tử Tiễn vào giờ khắc này đã trở về.

Lục Tử Tiễn giữ thật chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay mình: “Quán Quán, yêu em là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh.”

Hạ Tịch Quán cúi đầu, lặng yên mỉm cười: “Tử Tiễn, tuy em không thể đáp lại tình yêu của anh, nhưng anh vĩnh viễn là bạn em, trong lòng em, anh và người khác đều quan trọng như nhau.”

Lục Tử Tiễn nghe hiểu, người khác này là chỉ Lục Hàn Đình.

Ở trong lòng Hạ Tịch Quán, anh và Lục Hàn Đình giống nhau, đều là người cô nguyện ý lấy mạng ra đánh đổi.

Lục Tử Tiễn thở dài một tiếng, có thể chiếm giữ làm một người bạn nhỏ nhoi trong lòng cô, anh đã rất thỏa mãn rồi.

Thỏa mãn đến mức anh đã có thể buông xuống.

*Prof. Hạ, tạm biệt.” Lục Tử Tiễn buông lỏng bàn tay nhỏ của Hạ Tịch Quán ra.

Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ phất phát tay với anh: “Viện sĩ Lục, tạm biệt.”

Lục Tử Tiễn được đưa đi.

Dạ Vô Ưu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, thấy Lục Tử Tiễn đi, hắn ta cười lạnh một tiếng: “Hạ Tịch Quán, Lục Tử Tiễn được cô cứu sống, nhưng cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất tự cứu mình rồi, cô lo nghĩ cho cái thân mình thì vẫn hơn đấy!”