Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 595




Chương 595: Ký Ức Đã Từng

Lúc đó ông đứng nơi lan can khắc hoa từ lầu hai nhìn xuống, nhìn cô gái đang quỳ gối trong tuyết.

Bà không biết ông.

Nhưng ông rất sớm đã biết bà.

Tất cả ký ức đều quay về rất nhiều năm trước, khi đó Lục Tư Tước hai mươi tuổi, Liễu Anh Lạc mười hai tuổi.

Lần đầu tiên ông thấy bà, là ở trong bệnh viện.

Bà nhất định không biết, bà lúc mười hai tuổi, ông đã từng gặp bà.

Ngày đó mẹ của bà ở trong bệnh viện, cần phải mổ, cần có một khoản tiền rất lớn.

Mẹ Liễu Chiêu Đệ tới, dùng sức ném một xấp tiền vào cơ thể yếu ớt ấy, mắng bà là tiểu tiện nhân do tiện nhân sinh ra.

Đống tiền giấy kia tán lạc đầy đất, bà cúi thấp lưng nhặt lại.

Trong hành lang rất nhiều người vây xem, chỉ trỏ về phía bà, bà lại mặt không chút thay đổi, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhặt từng tờ tiền trên đất lên.

Trong đám người, bà rất đặc biệt.

Ông chăm chú nhìn nhiều hơn, ngày đó bà mặc một chiếc váy trắng, lúc cúi người nhặt tiền, mái tóc đen bà xõa xuống, ông thấy được bà lộ ra nửa sườn mặt, còn non nớt nhưng đã mang vẻ tuyệt sắc.

Khi đó Lục Tư Tước đã 20 tuổi, chàng trai 20 tuổi đã trưởng thành, bạn bè ông cũng bắt đầu hẹn hò, còn lén lén lút lút đưa phim cắm cho ông xem, nhưng, ông không hề có hứng thú.

Mãi đến khi gặp phải bà, là khuê nữ Liễu Anh Lạc này.

Ánh mắt ông lưu luyến nơi sườn mặt bà, bà còn rất nhỏ, nhưng ngũ quan non nớt đã thanh lệ tuyệt sắc, mặc dù ông thường thấy mỹ nhân, trong hai tròng mắt cũng hiện lên ý kinh diễm.

Lúc đó có một tờ tiền rơi bên chân ông, bị ông dẫm lên, bà đi qua, tư thế nửa ngồi nhặt tiền lên, bà nâng gương mặt nho nhỏ lên, đôi mắt trong trẻo ấy tựa như hồ nước tiết thu sang: “Anh gì ơi, anh đạp lên tiền tôi rồi.”

Đây là câu nói đầu tiên bà nói với ông.

Ông dời chân đi, bà lượm tiền, sau đó liền đi, lúc đó bà lướt qua ông giữa đám đông, thế nhưng ánh mắt của bà không hề dừng lại thêm một giây trên người ông.

Đề vương Lục gia Lục Tư Tước, đứng ở đâu cũng đều là tiêu điểm được chú ý nhất của đám phụ nữ, con gái nhìn ông hai mắt liền đỏ hồng, nhưng bà nắm chặt tiền trong tay, không ngắng đầu liền bỏ đi.

Lần đầu tiên gặp mặt, bà cũng chẳng buồn liếc mắt đến ông quá nhiều, trong mắt bà đều là xấp tiền giấy ít đến đáng thương kia.

Thế nhưng, bà phảng phát đã gieo một hạt giống trong lòng ông, lúc ông trở về đã bảo quản gia đi hỏi thăm, quản gia nói bà tên là Liễu Anh Lạc.

Liễu Anh Lạc.

Chứ không phải là Liễu Chiêu Đệ.

Lục Tư Tước khi đó cũng biết Liễu gia có hai cô con gái, bọn họ đã thay thế cuộc đời nhau.

Mẹ đẻ Liễu Anh Lạc là một ca sĩ nữ bán nghệ không bán thân, bị bố Liễu sau khi say rượu cưỡng hiếp, lúc đó đã hoài thai, sinh ra Liễu Anh Lạc.

Mẹ đẻ Liễu Anh Lạc bị bệnh tim, quanh năm nằm viện, vì mẹ, bà vào Liễu gia, trở thành cái bóng và bình máu di động cho Liễu Chiêu Đệ, Liễu gia cho bà tiền, chữa bệnh cho mẹ bà.

Liễu Anh Lạc.

Tên thật đẹp.

Tên như người.

Sau đó, khi ông 26 tuổi, đã một tay sáng lập lên tập đoàn Lục thị thần thoại, quanh năm ở Los Angeles, có một ngày, người anh em kia chia sẻ bộ phim cắm năm nào kia tìm ông đi chơi, hai người ở trong bao sang trọng của quán bar.

“Tư Tước, anh đã mấy năm chưa về nước rồi, tôi kể anh cái này nhé, mấy năm nay Đế Đô rất náo nhiệt, Đế Đô xuất hiện một vị đệ nhất mỹ nhân tuyệt sắc, vị đệ nhất mỹ nhân này còn là một thiếu nữ thiên tài, mới vừa sáng lập ra hãng trang sức Fly đây.

“Tên của vị thiếu nữ thiên tài này chính là con gái Liễu gia…

Liễu Chiêu Đệ.”

Liễu Chiêu Đệ?

Đã sáu năm trôi qua, ông lần thứ hai nghe được tên của bà.

Ông biết Liễu Chiêu Đệ chính là Liễu Anh Lạc.

So với bất luận kẻ nào, ông đã sớm biết được sự tồn tại của bà.