Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 586




Chương 586: Vẻ Đẹp Của Cô Khiến Người Hồn Siêu Phách Lạc

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân: “Mau mau lên, nhanh chóng đặt người vào quan tài thủy tinh, buổi đấu giá bắt đầu rồi!”

Hạ tịch Quán nhanh chóng cất bức tranh vào, sau đó nằm xuống trên giường, hai mắt nhắm nghiền.

Trong đại sảnh tiệc rượu.

Chủ nhân tửu trang tư nhân này đứng lên trên, hướng về phía microphone nói: “Các vị quý khách, hoan nghênh các vị tối nay tới tham gia tiệc rượu này, kế tiếp đã đến thời khắc kích động nhất, tôi đã nhặt được một mỹ nhân tuyệt sắc, hiện tại đem ra bán đấu giá, vẫn là quy tắc cũ, người trả giá cao sẽ có được.”

Phía dưới nhanh chóng có người hô, “Mỹ nhân tuyệt sắc? Tôi hôm nay lại muốn xem thử có bao nhiêu tuyệt sắc!”

“Sẽ không gạt người chứ, hiện tại đệ nhất mỹ nhân Đề Đô là thiên kim Lệ gia Lệ Yên Nhiên, thực ra tôi thấy cũng có chừng đói”

“Muốn nói mỹ nhân tuyệt sắc, phải nói đến con gái Liễu gia hơn hai mươi năm trước oanh động Đế Đô, đó mới tuyệt sắc khuynh quốc!”

“Nhắc đến con gái Liễu gia, tôi đã từng gặp qua, cô ấy thật như tiên nữ từ trời cao giáng xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy nhìn nhiều một chút đều là khinh nhòn.”

“Chỉ tiếc, vị này đệ nhất mỹ Đế Đô này từ rất sớm đã bị đế vương Lục gia Lục Tư Tước cất mất, Lục Tư Tước xây phòng A Kiều(*), kim ốc tàng kiều luôn rồi, thực sự như giết bọn tôi luôn rồi.”

(*) phòng cất giấu mỹ nhân.

Nơi đây vốn chính là nơi đàn ông tìm thú vui, ai nấy đều trải qua phong hoa tuyết nguyệt, nhan sắc như Lệ Yên Nhiên trong mắt bọn họ không tính là kinh diễm gì.

Bọn họ đa số đều đều trải qua phồn hoa Đế Đô hai mươi năm trước, gặp được đệ nhất mỹ nhân Đề Đô năm đó là Liễu Anh Lạc, không phải, bọn họ gọi là Liễu Chiêu Đệ.

Trên đời này đã không còn con người mang tên Liễu Anh Lạc nữa.

Chủ nhân tửu trang tư nhân này tuy là mỗi lần đều nhặt được một chút mỹ nữ cao cấp, thế nhưng bọn họ thực sự không hài lòng lắm, tuy là giải thèm còn được, nhưng mỹ nhân tuyệt sắc chân chính trong lòng bọn họ phải là cỡ như Liễu Anh Lạc năm đó.

Chỉ tiếc, mỹ nhân như vậy trăm năm chắc chỉ có một vị.

Sùng Văn thấy đám đàn ông này đều đang nghị luận mẹ ruột thiếu chủ nhà mình, anh ta thấp giọng: “Thiếu chủ, anh có muốn tôi khiến đám người này câm miệng không?”

Khuôn mặt tuấn tú Lục hàn Đình ẩn sau lớp mặt nạ kia cũng không có biểu cảm gì, nhưng cả người tỏa ra sương lạnh, anh cũng không thích người khác bàn tán về mẹ anh, một lúc sau, anh đạm mạc nói: “Cứ đứng xem.”

“Vâng.” Sùng văn yên lặng lui sang một bên.

Lúc này chủ nhân tửu trang khoác tay áo, vẻ mặt tự tin nói: “Các vị, bình tĩnh chớ nóng vội, tôi và các vị giống nhau, năm đó cũng có diễm hạnh gặp được con gái Liễu gia, còn đích thân vẽ cô ấy một bức họa, luôn cất giữ như bảo vật vậy, mỹ nhân hôm nay đến tột cùng có phải tuyệt sắc không, các vị xem thì biết.”

Chủ nhân thần bí vỗ tay một cái, đèn tiệc rượu “tạch” một tiếng tắt hết toàn bộ, ở vũ đài chính giữa sáng lên vô số đèn thủy tinh, sau đó một chiếc quan tài thủy tinh chậm rãi nâng lên, vọt vào tầm mắt mọi người.

Mọi người toàn bộ đều nín thở chờ mong, vô số con mắt đều nhìn chằm chằm trên quan tài kính.

Lúc này quan tài kính mở ra, cô gái bên trong xộc vào mắt.

Mọi người rối rít hít lấy hít để, gần như ngay ánh mắt đầu tiên đã bị cô gái này hút mắt hồn, quên cả hít thở.

Hạ Tịch Quán an tĩnh nằm trên đó, mái tóc đen thanh thuần xõa tung, hàng chân mày lá liễu cong cong, hàng mi dài như lông vũ, cánh mũi thanh tú như thanh ngọc, miệng nhỏ đỏ bừng, ngũ quan xinh đẹp kia gom góp trên huôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay kia, tựa quỷ phủ thiên công, khiến người ta kinh tâm động phách.