Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 582




Chương 582: Ngoan Ngoãn Mềm Mại Lấy Lòng Anh

Phụt…

Hạ Tịch Quán nghe được có người đang cười cô, cô nhanh chóng xoay người, là Sùng Văn sau lưng Lục Hàn Đình che miệng cười.

Đôi mắt đen láy của Hạ Tịch Quán trừng mắt nhìn sang, bộ dáng vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu: “Anh cười cái gì?”

Sùng Văn: “Xin lỗi, nhịn không được, ha ha…”

Hạ Tịch Quán: “…”

Lúc này Lục Hàn Đình nhấc chân dài lên đi qua, anh trầm thấp mở miệng: “Lại tìm một người khác à?”

Cái gì?

Hạ Tịch Quán hiểu ý anh, ngón tay hơi túm góc áo mình, cô trả lời một câu: “Liên quan gì tới anh?”

Thấy cô mạnh miệng, Lục Hàn Đình mím môi lại trắng bệch: “Cô bản đến thế sao?”

Cô bản đến thế sao?

Những lời này khiến đầu Hạ Tịch Quán ong lên, trước đây anh chưa bao giờ nỡ nói nặng với cô cô như vậy, lời vừa rồi như con dao cắm vào tim cô, hung hăng xoáy sâu vào, cô thấy rất đau rất đau.

Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.

Lục Hàn Đình hối hận, lúc lời ra khỏi miệng anh liền hối hận, chỉ là vừa mới thấy dáng vẻ cô mềm yếu đi quyến rũ người khác, còn dùng cái giọng rên rĩ kia của phái nữ, anh đã thấy tức giận.

Trong lồng ngực tỏa ra tầng lệ khí, lúc cô quyến rũ anh, cũng chưa từng làm nũng như thế.

So với trước đây, anh cảm thấy cô rất tệ, lúc câu dẫn anh cũng không làm hết khả năng, quá qua loa lấy lệ với anh.

Cô lại bướng bỉnh cứng đầu chống đối anh, cho nên anh mới nói lời khó nghe như thề.

Hiện tại thấy cô xoay người rời đi, Lục Hàn Đình vươn bàn tay to kéo cổ tay trắng mảnh khảnh của cô lại: “Cô có ý gì, nói cô vài câu đã không vui, ngươi bây giờ là trưng cái vẻ mặt ấy cho tôi xem?”

Hạ Tịch Quán bị ép dừng bước, cô ngoái đầu lại nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kia của người đàn ông âm trầm, cô nỗ lực rút cổ tay trắng noãn của mình về: “Lục tổng, anh mau buông ra! Đỡ phải làm bản tay anh!”

Lục Hàn Đình bị cô phản kích lại, ngón tay thon dài đột nhiên dùng sức, trực tiếp lôi cơ thể nhỏ xinh của cô vào ngực mình: “Tôi mang cô vào.”

Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán khẽ run lên, anh nói cái gì, anh muốn dẫn cô vào?

Nhưng một giây trước anh vẫn còn đang sỉ nhục cô.

Hạ Tịch Quán phát hiện tính tình anh sáng nắng chiều mưa, ai nói phụ nữ lật mặt nhanh như lật sách chứ, cô muốn giới thiệu Lục Hàn Đình cho người đó ngay và luôn.

“Anh tốt bụng vậy sao?” Hạ Tịch Quán nghỉ ngờ nhìn anh.

Lục Hàn Đình buông lỏng ra tay mình: “Tôi có thể mang cô vào hay không thì nhìn bản lĩnh của cô, lúc nãy không phải cô diễn rất được sao?”

Có ý gì, anh muốn cô lấy lòng anh? Giống như lúc nãy cô nịnh hót lão giám đốc kia ư?

Hạ Tịch Quán có chút nghỉ ngờ có phải bị dở hơi không, nhưng nếu anh đã đưa ra cành ô-liu, vậy cô sẽ nắm chặt, không thể chậm trễ nữa, cô phải đi vào tìm Linh Linh!

Hạ Tịch Quán vươn cánh tay nhỏ bé, chủ động khoác lên cánh tay tráng kiện của anh, cô ngẹo cái đầu nhỏ, áp sát gương mặt nhỏ xinh đến gần mặt anh: “Lục tổng, trước đây đều là lỗi của tôi, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tôi nhé.”

Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt trong veo cô như hồ nước mùa xuân, còn chớp chớp, dáng vẻ tuyệt đối khác xa với bộ dáng lạnh lùng khi nãy, hiện tại cô đối với anh mặt cong mày cười, ngoan ngoãn mềm mại lấy lòng anh.