Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 462




Chương 462: Lục Tiên Sinh, Chúng Ta Hưởng Tuần Trăng Mật ĐiI

Anh vươn tay đặt cô vào ngực mình, khuôn mặt tuần tú vùi vào mái tóc dài của cô, lúc này cổ bỗng dâng lên cơn đau xót mạnh mẽ, là cô mở miệng cắn anh  một ngụm.

Anh vừa đau lại vừa mềm nhữn, khớp xương cả người đầu đều bị ngụm cắn này của cô làm tê dại, anh  khép mở đôi môi mỏng nỉ non, Quán Quán.

Lục Hàn Đình đột nhiên mở mắt ra.

Anh tỉnh lại.

Đây là anh đang ở đâu?  Lục Hàn Đình ngồi dậy, quan sát hoàn cảnh nơi này, nơi đây hình như là một ngôi làng nhỏ bên ngoài thế giới, rời xa thành phố ồn ào náo động, một mảnh yên tĩnh, bên tai truyền đến tiếng chim hót líu lo, bên ngoài ánh ban mai sáng chói rọi vào từ cửa sổ, trong vằng  khí vàng ấm áp là tốt đẹp như vậy.

Anh đang nằm mơ sao?  Mộng thấy thiên đường?  Lục Hàn Đình đứng dậy xuống giường, bên giường đặt một đôi màu xanh đen dép, anh xỏ vào, dĩ nhiên lại vừa chân đến bát ngờ, anh đẩy cửa phòng, đi ra  ngoài.

Bên ngoài là một khu vườn lớn, trong vườn trồng đủ loại rau quả xanh mướt, còn có trái cây tươi, trên bước tường trăng sữa chẳng chịt những hàng cây leo, chen chúc trong vườn hoa là từng đóa từng đóa hoa lớn, chung quanh đẹp diệu kỳ khiến người ta cảm thấy  không chân thật.

Đây là nơi nào?  Lục Hàn Đình tiến lên hai bước, rất nhanh bước chân liền dừng lại, bởi vì phía trước trong vườn cây anh  thấy được một thân ảnh nhỏ xinh, là Hạ Tịch Quán.

Hôm nay cô gái xõa tóc dài, cô đang ngôi, tóc dài đã uốn lượn rũ xuống tới vòng eo nhỏ nhắn của cô, nàng mặc chiếc áo ngắn dệt kim hở cổ màu vàng nhạt, phía dưới quần thụng trắng, là dáng vẻ trong veo mềm mại lúc ở nhà, giống như một đóa như hải đường thanh  thuần như nước.

Bên người bày một giỏ tre, bàn tay nhỏ của cô cầm cây kéo, cắt xuống quả cà chua bi, dâu tây và anh đào  đỏ rực, sau đó thận trọng đặt ở trong giỏ.

Hái xong trái cây cô liền xách giỏ đi tới, rất nhanh đôi  mắt sáng trong liền chạm phải anh vừa mới tỉnh dậy.

Lục Hàn Đình sợ đến cứng đờ tại chỗ, nhìn cô chằm chằm, cô không phải… đã bay đến Đề Đô rồi sao, lẽ  nào cô lại xuất hiện ở trong giấc mơ của anh?  Lúc này Hạ Tịch Quán đã đi tới, cô ngước lón khuôn mặt tuyệt lệ lớn chừng bàn tay nhìn anh: “Anh tỉnh  rồi?”

Lục Hàn Đình mắp máy đôi môi mỏng: “Anh là đang   nằm mơ sao?”

Hạ Tịch Quán cảm thấy buồn cười, cô vươn bàn tay nhỏ dùng sức bấm trên cánh tay rắn chắc của anh:  “Này, mau tỉnh lại, đừng mớ ngủ nữa!”  Cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn rõ ràng như vậy, Lục Hàn Đình xác định, anh không phải đang nằm  mơ, đây là thật!  Hạ Tịch Quán thấy anh tỉnh, thu lại bàn tay nhỏ bé.

Thế nhưng một giây kế tiếp anh nhanh như tia chớp vươn bàn tay to đến, ngón tay rõ khớp xương ràng kéo lại cổ tay trăng mảnh khảnh của cô: “Chúng ta  đang ở đâu vậy?”

“Ở nông thôn đó, đây là nơi em lớn lên…”

Con ngươi Lục Hàn Đình co rụt lại: “Chúng ta sao lại  tới đây, em không đến Đề Đô ư?”

Hạ Tịch Quán đến gần anh hai bước, anh rất cao, cô  cần phải đến gần mới nhìn lên anh được: “Đề Đô thì   chắc chắn phải đi, nhưng trước khi đi em đột nhiên  nghĩ tới anh còn thiếu em một chuyện, anh phải trả  cho em mới được.”

“Chuyện gì vậy?”

Trong đôi mắt trong veo của Hạ Tịch Quán trong tràn đầy sao sáng, nhìn anh cười: “Tuần trăng mật đó, sau khi chúng ta kết hôn, anh cũng không đưa em đi hưởng tuần trăng mật, Lục tiên sinh, chúng ta đi  hưởng tuần trang mật năm ngày nhé.”

Anh đã ngủ mê man hai ngày, thời gian bảy ngày chỉ  còn lại năm ngày.

Cô muốn cùng anh trải qua tuần trăng mật.