Chương 2937:
Lâm Bát Nhiễm đặt tay lên trên bụng mình, đột nhiên cũng cảm giác được sinh mạng kỳ diệu, đây không chỉ là con của Trương Hàn, cũng là con của cô, tại sao cô có thê tàn nhẫn buông bỏ một sinh mệnh nhỏ như vậy?
Con à, xin lỗi, mẹ sẽ không vứt bỏ con nữa, mẹ sẽ mang con rời khỏi nơi quỷ. quái này, về sau chúng ta bắt đầu cuộc sống mới.
Trên gương mặt Lâm Bất Nhiễm đong đầy tình mẫu tử, cả người phá lệ nhu hòa.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đầy ra, có người đi vào.
Lâm Bát Nhiễm ngắng đầu, cô ở cạnh cửa thấy được Trương Hàn, Trương Hàn rột cuộc lại đên trong phòng cô.
Tay cô còn đặt trên vùng bụng bằng phẳng của mình, chưa kịp thu hôi, Trương Hàn đứng ¿ ở cạnh cửa, híp đôi mát hẹp đang lắng lặng nhìn động tác sờ bụng của cô.
Lâm Bất Nhiễm nhanh chóng đứng lên, cô phòng bị nhìn Trương Hàn: “Anh lại: tới làm cái gì, Trương Hàn, anh thường xuyên ra vào phòng tôi như thê thực sự không có chút kiêng ky nào sao, anh thực sự không sợ Nhiễm Nhiễm của anh phát hiện?”
Trương Hàn đóng cửa phòng lại, cũng không nói chuyện, chỉ là sâu kín nhìn cô.
Hắn đây là ý gì?
Người ngồi ở vị trí cao vị như hắn một khi không nói lời nào liền mang đến một cảm giác rất thâm trầm, cộng thêm ánh mắt hắn rơi trên mặt cô không ngừng quan sát, dường như đã xem thấu tất cả tâm tư cùng bí mật của cô.
Lâm Bắt Nhiễm vẫn sống rất thản nhiên, không sợ hắn thây cái gì, nhưng. bây giờ lại khác, cô đã mang thai, đồng thời muốn giấu nó đi.
Cô bỗng có chút chột dạ: “Anh nhìn tôi làm cái gì?”
Trương Hàn phát động môi mỏng: “Lâm Bát Nhiễm, có phải em có chuyện gì gạt tôi hay không, cho em một cơ hội, nói mau đi!”
Hắn đã biết?
Lâm Bát Nhiễm nhất thời có chút hoảng hốt, thế nhưng cô không thể nói, cô biết nều như mình nói chắc chắn cũng chỉ có một con đường chết, hắn nhất định sẽ sai người phá huỷ đứa bé.
“Không có, tôi không lừa gạt anh cái gì, tôi cũng không dám.”
Trương Hàn nguy hiểm câu môi, cười lạnh nói: “Em không dám? Người khác nói không dám tôi tin, thế nhưng em nói không dám, tôi thực sự không tin, thiên hạ này còn chuyện mà Lâm Bất Nhiễm em không dám sao?”
Cô thực sự cái gì cũng dám, dù là năm năm trước hay là năm năm sau.
Người khác đều khuất phục dưới quyền vị của hắn, chỉ có cô là khác.
“Tôi không biết anh đang nói cái gì, anh không cần lừa tôi như vậy, tôi tự nhận là tôi không có làm gì, nêu nhứ anh muốn gãn cho tôi một tội danhkhông có chứng cớ, tôi đây cũng không thể nói gì hơn.” Lầm Bát Nhiễm đứng nghiêm nói.
Trương, Hàn đều muốn võ tay cho cô: “Lậm Bất Nhiễm, em bây giờ đã có thể mặt không đỏ tim không đập nói dối rồi đây à? Bản lĩnh của em thực sự là càng lúc càng lớn.”
Nói rồi hắn nhắc chân dài đi đến hướng cô, ánh mắt tập trung ở trên bụng cô: “Bên trong bụng em có cái gì, còn cần tôi nhắc nhở em sao?”