Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 253




Chương 253: Về Thăm Bà Nội

Hạ Tịch Quán: “Lỗi của con ạ.” “Tịch Quán, trở lại chuyện chính, hôm nay cô đã bay đến Hải Thành, cô gọi cho con vì hai ngày nữa cô có một bữa tối nhỏ, muốn mời con tham gia, con có thời gian không?” Lục Nhân Nhân hỏi đầy mong đợi.

Bữa tối này là bữa ăn mà Hạ Nghiên Nghiên khoe vừa rồi, nếu cô đi thì vẻ mặt của Hạ Nghiên Nghiên nhất định sẽ “tuyệt vời” lắm nhỉ, nhưng Hạ Tịch Quán không đồng ý ngay vì cô muốn hỏi Lục Hàn Đình một chút.

“Hiệu trưởng, cám ơn lời mời của cô ạ, nhưng giờ con không trả lời được.” “Được, vậy cô đợi con, Tịch Quán, con nhất định phải bớt chút thời gian tới nhé, nếu con không đến, bữa tối này sẽ vô nghĩa!” Lục Nhân Nhân cố gắng mời cô.

“Vâng ạ.” Hạ Tịch Quán đáp lại rồi cúp điện thoại, cô bắt đầu nghiên cứu về hoa Mạn Đà La, nhất định phải chữa bệnh cho Lục tiên sinh càng sớm càng tốt.

Chẳng máy chốc đã là sáu giờ tối, mọi người đã tan làm, lúc này, một chuỗi chuông điện thoại du dương lại vang lên, lần này là cuộc gọi của Lục tiên sinh.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhận, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Alo Lục tiên sinh, anh tan làm rồi à?” “Ừ, anh tan làm rồi, vừa rời khỏi công ty, Lục phu nhân, anh phát hiện em còn bận hơn anh, còn đang ở viện nghiên cứu, em tăng ca thế thì có nhận thêm lương không đấy?” Lục Hàn Đình cất giọng trầm từ tính trêu chọc cô.

Đôi mắt sáng ngời của Hạ Tịch Quán lóe lên nhìn xung quanh, cô không định nói với anh về hoa Mạn Đà La. Dù sao thì việc thử thuốc độc và tinh chế thuốc sẽ có rủi ro rất lớn, nếu Lục tiên sinh phát hiện thì anh chắc chắn sẽ ngăn cô lại.

“Lục tiên sinh, vậy bây giờ anh đi làm về đón em đi.” “Bây giờ không được, anh phải về U Lan Uyễển một chuyến.” “Về thăm bà nội ạ? Đã mấy ngày em không gặp bà nội rồi, anh đưa em cùng về đi.” Lục Hàn Đình đang lái xe, hai tay nổi rõ khớp xương đè lên vô lăng, trong đôi mắt tuấn tú hiện lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt và cưng chiều, nhưng khi Hạ Tịch Quán nói muốn cùng anh đi về, anh lại mím chặt môi mỏng: “Hôm nay không được, anh về lấy tài liệu, ngoan, khoảng một tiếng anh sẽ quay lại đón em, đưa em đi ăn tiệc lón.” Hạ Tịch Quán không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy cũng được, em muốn ăn một chàu hải sản no nê.” “Ừ, để anh bảo thư ký đặt chỗ trước.” U Lan Uyễn.

Lục Nhân Nhân đến rất sớm, bà xuống máy bay liền đi thẳng đến đây thăm mẹ già của mình, lão phu nhân chính là mẹ ruột của bà.

Trong phòng khách, Lục Nhân Nhân đưa một con búp bê trong vali cho lão phu nhân, bà thân thiết dựa vào vai lão phu nhân: “Mẹ, mẹ nói xem mẹ đã ở Hải Thành lâu như vậy, khi nào mới trở về Đề Đô thế ạ, bình thường con bận rộn công việc như này, thấy mẹ có một thân một mình cũng rất khó chịu, hơn nữa mẹ không nhớ anh à, ảnh là con trai mẹ đó.” Lão phu nhân rất yêu quý cô con gái này, Lục Nhân Nhân được thừa hưởng vẻ đẹp của bà lúc còn son trẻ, bây giờ lại được chăm sóc rất tốt, bà mặc một chiếc áo lụa màu be thắt nơ và chiếc váy đen tôn mông, đồ công sở ưu nhã già dặn, thoáng nhìn như chỉ mới ngoài độ ba mươi.

Lão phu nhân sờ sờ mái tóc xoăn của Lục Nhân Nhân, cười âu yếm: “Tạm thời mẹ không muốn về, mẹ muốn ở lại đây với Hàn Đình.” Lục Hàn Đình và Lục Tử Tiến đều là cháu trai của Lục Nhân Nhân, nhưng khi nói đến Lục Hàn Đình, cơ thể của Lục Nhân Nhân cứng lại: “Mẹ ơi, mẹ luôn thiên vị như vậy, mẹ cũng không phải có một đứa cháu trai, bao năm qua mẹ dồn hết tâm tư thời gian vào Lục Hàn Đình, vậy Tử Tiễn mẹ đặt ở đâu, mẹ có quan tâm tới nó không, nó cũng đến Hải Thành rồi đấy.” “Phải không, Tử Tiễn cũng tới đây? Tử Tiễn mẹ không lo, không phải nó được bọn con cưng chiều rồi sao2”