Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2467




Chương 2467:

Đau.

Đau quá.

Khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay nanh trong nháy mắt trắng bạch như một trang giấy, hàng mi tựa cánh ve phủ xuống, cô mềm nhữũn trong lòng anh.

Diệp Minh kéo ga giường từ trong lòng bàn tay của cô ra, đá bay Bò Cạp đã chết ra ngoài, anh một cánh tay ôm cô, một tay mở quần áo trên người cô, trên vùng bụng bằng phẳng của cô bị đâm rôi bảy tám dao, từng nhát thây thịt, máu nóng hồi đang phun túa ra ngoài, muốn ngăn cũng không nổi.

Diệp Minh khép quần áo cô lại, một cánh tay thu lực, nhào nặn thân thể nhỏ mềm của cô trong xương mình: “Băng Băng, anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay bây giờ.”

Anh ôm ngang cô lên, nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự này.

Đặt cô ở chỗ cạnh tài xé, anh dùng ga giường ghìm chặt eo cô, ở đây không có gì để cầm máu, anh chỉ có thể làm như vậy cầm máu cho cô.

Xe jeep nổ máy, anh nghiêng mắt nhìn cô, máu cô theo đôi chân nhỏ chảy xuống, nhanh chóng nhiễm đỏ chỗ kế bên tài xê.

Anh một tay đè xuống vô lăng, một tay đè lại vết thương của cô, máu cô nóng hổi, cảm thấy cô dần dần ở đầu ngón tay anh trôi đi sinh mệnh.

Cái đầu nhỏ ở ghế chỗ ngồi ngã trái ngã phải, nếu không phải có dây an toàn cố định, cô sớm đã ngã xuống, hàng mi nhỏ dài đã khép chặt, cô giống như đã ngủ.

Giác ngủ này, sẽ không tỉnh lại nữa.

Diệp Minh kéo kéo khóe môi mỏng, giọng nói khàn khàn run rầy, mang theo tràn đầy dỗ dành cưng chiều còn có…

cầu xin: “Băng Băng, đừng ngủ, chúng ta trò chuyện đi, nói cho anh biết, vừa rồi đã xảy ra cái gì?”

Nghe được giọng nói anh khàn khàn, Hà Băng suy yếu mà cật lực nâng mắt lên, toàn thân đau đớn, đau đến độ cô không có sức lực đề cất tiếng.

Cô nhìn Diệp Minh, mềm mại gợi lên khóe môi tái nhọt: “A Minh, em nói rồi…em sẽ chờ anh, vẫn… chờ anh tới.”

“Vừa rồi… em sắp hôn mê, nên em giả bộ bất tỉnh, lúc Bò Cạp… cởi quần xuống, em một cước đạp lên, hắn đau… sắc mặt cũng thay đổi, hắn lấy dao ra, như phát điên hướng về phía em đâm… bảy tám nhát…”

“Mỗi lần đâm một cái như thế, em lại càng thanh tỉnh, em cầm… ga giường, ghìm chặt cổ hắn…”

“Hắn giãy giụa máy lần, sức lực rất lớn, thiếu chút nữa đã bị hắn… chạy thoát rồi, thế nhưng em đang suy nghĩ, nếu như em chết, sẽ chờ không được anh LÔI w Hà Băng vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay anh thô ráp, cô dùng lòng bàn tay mêm mại vuôt ve vêt chai trên mu bàn tay anh, đây là thời gian lắng đọng những gì liên quan đến sức mạnh của tháng năm trên người anh.

Cô nhìn anh, ánh mắt sáng như tuyết, tựa như bầu trời sao: “A Minh, anh biết, em yêu anh, mấy năm nay em chẳng bao giờ che giấu tình yêu đối với anh.

Yêu anh, tất nhiên sẽ muốn yêu hết tất cả những gì anh yêu, cho nên em một mực đuổi theo bước chân anh, cuối cùng cũng có một ngày, em sẽ dũng cảm hệt như anh, em cũng sẽ có được tín ngưỡng hệt như anh, em cũng sẽ sống thành dáng vẻ hệt như anh.”

“A Minh, em bảo vệ được anh rồi, về sau, thiếu một phân bi thương, nhiều một phần vui sướng, nhiều người yêu anh như vậy, em cũng yêu anh.”

Cô thương anh, anh vấn luôn biệt.

Giọng nói suy yếu của cô gái vang vọng bên tai, từng chữ từng câu gõ vào trái tim kiên nghị của anh, anh trở tay giữ chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô trong lòng bàn tay.