Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2346




Chương 2346:

 

Da thịt của cô vẫn trắng nõn oánh nhuận như trước, khiến người ta rất muốn cắn một cái.

 

Lúc này mới mấy ngày không gặp, cô như lại nẩy nở hơn một chút, càng xinh đẹp hơn.

 

Diệp Minh nhướng mày kiêm anh khí, câu môi cười: “Anh rất khỏe, còn em?”

 

Cô khỏe không?

 

Cô rất không khỏe.

 

Hà Băng dịu dàng nhìn anh, không muốn nói mình khỏe, trên đời này luôn luôn có một người để bạn tháo xuống hết thảy lớp ngụy trang kiên cường, lộ ra một mặt yếu ớt, người này khiến bạn muốn nương dựa vào.

 

Thấy cô không nói lời nào, Diệp Minh chau mày kiếm, chất giọng trầm thấp có chút sắc bén: “Có ai bắt nạt em sao?”

 

Hà Băng không nói gì.

 

Nêu như không có lớp thủy tỉnh ngăn cách, Diệp Minh nghĩ anh chắc chắn sẽ vươn cánh tay dài kéo cô lên trên bắp đùi của mình mà hôn, trong ngục cái gì cũng tốt, chỉ là không có bóng dáng của phụ nữ.

 

Cô lại ăn mặc xinh đẹp như vậy ở trước mặt anh, da thịt trăng hồng, toàn thân thơm mềm.

 

Ánh mắt Diệp Minh trầm lại: “Bị gì vậy, nói!”

 

Câu chữ ngắn gọn nhưng lại uy hiếp mười phần, nghiêm khắc mà áp bách.

 

Trong lòng Hà Băng ấm áp, cô chính là thích anh bá đạo như vậy.

 

Hiện tại cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn tựa vào ngực anh, chỉ có hơi thở và lồng ngực ấy mới cho cô cảm giác an toàn.

 

“Nếu có người bắt nạt em thì anh làm gì?” Cô hỏi.

 

Diệp Minh chẳng thèm nghĩ đáp ngay: “Làm thịt họ.”

 

“Nói dóc quá đi, anh bây giò đâu có ra được.”

 

Mi tâm chau chặt của Diệp Minh đột nhiên buông lỏng, nhếch môi mỏng lên một độ cong tà mị không kềm chế được: “Làm sao, nhớ anh à?”

 

Căn bản không ai bắt nạt cô cả, cô chỉ nhớ anh thôi, nên mới lộ ra dáng vẻ mềm yếu đáng yêu như thế.

 

Ừm, nhớ anh rồi.

 

Rất nhớ rất nhớ.

 

Nếu như anh có thể ở trong bệnh viện cùng cô, thật tốt biết bao.

 

Kỳ thực cô không muốn trị liệu, không muốn uống thuốc, cũng không muốn ăn uống gì cả. Mỗi tối cô ngủ không được, thế nhưng cô không thể tâm sự với bất kỳ ai.

 

Không thể để cho chị Linh Linh buồn, cũng không thể để chị Quán Quán thất vọng.

 

Nêu có anh ở đó, anh nhât định sẽ dô côi “Dạ, Diệp Minh, em nhớ anh, anh nhớ em không?”

 

Có thể không nhớ à?

 

Anh nhớ đến sắp phát điên rồi.

 

Ánh mắt sắc bén của Diệp Minh quét một vòng, chung quanh có mấy đôi vợ chồng tới thăm tù, tất cả mọi người đưa mắt phóng trên người bọn họ.