Chương 2334:
Hà Băng lân đâu tiên nghe anh nói lời như vậy, thì ra anh đã sớm suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.
Anh nghĩ rất nhiều rất chu toàn, đã nghĩ toàn vẹn hết thảy rồi, không để cô chịu uất ức.
Thảo nào đêm nay anh cắn răng không muốn, không phải anh không muốn, mà là anh muốn quan hệ của hai người lại thăng hoa một bước, không có kết hôn, anh e dè chạm vào cô, đây là tất cả thương tiếc của anh với cô.
Hà Băng gối lên buồng tim anh, nghe nhịp đập nơi đó truyền tới từng tiếng “thình thịch thình thịch” mạnh mẽ, âm thanh ấy khiến cô có cảm giác an toàn.
Cô nghĩ, chờ sau khi bọn họ cùng nhau trở về, cô sẽ nói bệnh tình của mình cho anh biết.
Có chị Quán Quán ở đây, còn có anh, tất cả trắc trở đều có thể giải quyết dễ dàng.
“Diệp Minh, lời này là anh nói đấy nhé, đến lúc đó anh phải cầu hôn với em đó.” Hà Băng mềm mại làm nũng nói, lúc này thực sự cô là một cô gái 21 tuổi rôi.
Diệp Minh thấy dáng vẻ cô như “chỉ cần anh cầu hôn cho thật tốt thì em liền đồng ý gả cho anh”, không khỏi cong khóe môi: “Được.”
Hà Băng ngắng đầu, hôn một cái môi anh.
Diệp Minh muốn đẩy cô ra, đêm nay anh đã dùng hết lực khắc chế lớn nhất để từ chối cô, cô lại quấn lấy trêu lửa nữa thì, anh sợ rằng sẽ không khống chế nồi nữa mắt.
Lúc này tay Hà Băng bò lên cổ anh, thổi khí thì thầm nói: “Diệp Minh, em muốn anh.”
Diệp Minh khựng lại, mấy giây sau liền xoay người đè cô xuống.
Trâu già gặm cỏ non, Diệp Minh lại lần nữa được thể nghiệm sung sướng sức sống và nhiệt tình của cô gái trẻ tuổi.
Sáng sớm, Hà Băng lê cơ thê đã như vỡ vụn nhanh chóng chạy về phòng mình, cô đứng ở phòng tắm nước nóng.
Hai cánh tay gầy ôm lấy chính mình, cô mặc nước ấm thư thích từ đỉnh đầu đổ xuống, khuôn mặt nhỏ ửng lên vài vệt đỏ.
Cô bây giờ giống như là lá chuối dưới mưa, điềm đạm đáng yêu lại đượm vẻ khó khăn lắm mới nở rộ, kiều diễm kinh tâm động phách.
Bên này Diệp Minh nghiêng sang một bên, anh vươn cánh tay có lực tìm cô, muốn ôm cô ngủ tiếp một hồi.
Thế nhưng bên người trống không, không có người nào.
Diệp Minh chậm rãi mở mắt ra, sau mấy giây nhập nhèm anh khôi phục lại tỉnh táo, Hà Băng đã đi rồi.
Anh lập tức từ trên giường ngồi dậy, tấm chăn màu xanh đen trượt đến vùng bụng dưới, trên làn da màu đồng nửa thân dưới đã có mấy vết cào ái muội.
Vén chăn lên, anh dùng ngón trỏ thon dài câu quần lót ném trên mặt đất qua đây, mặc vào người.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Chu Siêu đây cửa mà vào: “A Minh, cậu đã tỉnh?”
Diệp Minh thân cao chân dài đứng lặng ở bên giường, đưa lưng về phía anh ta mặc quân áo.
Nắng sớm tinh khôi ngoài cửa sổ xuyên qua cửa số chiếu lên bả vai dầy rộng của người đàn ông, dát lên ánh vàng kim, anh đang mặc áo sơmi màu đen, bả vai hùng hậu vai tuyến cùng xương bả vai cường tráng phía sau gắn kết thành một khe núi gợi cảm, sau lưng anh cũng có mắy vết cào.
Chu Siêu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, anh ta nhìn một chút máu tờ kết quả xét nghiệm máu trên tay: “A Minh, độc tố bên trong cơ thể cậu đã biến mất gần hết rồi, chúng ta nên trở về thôi, bên trên truyền đến tin tức, toàn bộ đường dây đen* tuy đã bị nhổ tận gốc, nhưng cánh tay trái của đại ca cầm đầu – Bò Cạp nhanh chóng tẩu thoát, đồng thời lại phạm tội ở một khu vực ở Nam Phi rôi, Bò Cạp là con nuôi của đại ca câm đầu, gã hẳn rất nhanh sẽ liên lạc với cậu, cho nên A Minh, cậu tạm thời vẫn không thể khôi phục thân phận, cậu chính là Tiêu Thành.”
Chương 2335:
*Đường dây đen: là một cách nói về đường dây tội phạm có hành động phản động với chính quyền nhà nước.
Diệp Minh sớm đã dự liệu, muốn triệt để tẩy rửa toàn bộ đường dây đen gần như không thể, khẳng định sẽ có cá lọt lưới, lúc đầu anh muốn trở về lập tức kết hôn với Hà Băng, xem ra kế hoạch kết hôn lại muốn dời thêm rồi, anh có nhiệm vụ mới.
Diệp Minh gật đầu: “Được.”
Diệp Minh tìm đến Hà Băng, đi tới cửa phòng Hà Băng, anh giơ tay muốn gõ cửa.
Thế nhưng lúc này cửa phòng tự động mở một đường chỉ, xuyên qua khe cửa, anh ở Hà Băng trong phòng thấy được một cậu bé xa lạ.
“Hà Băng, thật trùng hợp, bọn anh tới đây du lịch, không nghĩ tới lại gặp được Gin “Em sắp về sao, đừng về mà, gia nhập vào đội bọn anh đi, bọn mình cùng đi ngắm oải hương, hoa anh đào, đi trượt tuyết, đi làm tất cả chuyện lãng mạn!”
Đây là đàn anh cùng trường của Hà Băng, trùng hợp cũng tới đây du lịch, hiện tại cậu ta đang thịnh tình mời Hà Băng gia nhập vào đội bọn họ.
Diệp Minh nhấp môi mỏng một , anh từ trong đôi mắt cậu trai kia của thấy được vẻ mến mộ tha thiết, anh không khó nhìn ra cậu ta thích Hà Băng.
Hà Băng làm đệ nhất băng mỹ nhân của Hồng Khẩu, con trai theo đuổi cô nam rất nhiều.
Diệp Minh có chút không vui, anh không nghĩ tới Hà Băng mới vừa xuống giường anh đã bị một thằng nhóc khác quấn lấy, người phụ nữ của mình bị thằng đàn ông khác mơ ước từng giây từng phút, loại cảm giác này thực sự quá khó chịu.
“Hà Băng, thế giới này rất rộng lớn, chúng ta nên nhân lúc còn trẻ đi khám phá nhiều nơi đi, ngắm nhìn thật kỹ một chút thế giới phồn hoa này, làm tất cả chuyện em thích, như vậy chúng ta mới có thể vui vẻ.” Đàn anh vẫn còn đang nỗ lực dụ dỗ.
Diệp Minh nghe những lời đạo lý hùng hồn kia thì nhìn hướng về phía Hà Băng, Hà Băng quả thực còn trẻ, độ tuổi này cô gái đều không chống lại được dụ hoặc phồn hoa, cô sẽ trả lời thế nào?
Hà Băng lại không có biểu cảm gì, cô lịch sự xa lạ mở miệng nói: “Đàn anh, cám ơn anh, song em cảm thấy…
chúng ta ngắm nhìn thế giới này, cũng chỉ là đang tìm phong cảnh đẹp nhất trong mắt chúng ta, hiện tại em đã tìm được phong cảnh đẹp nhất cho mình, nên em đã ngừng bước chân của em rồi, các anh cứ tiếp tục khám phá thăm thú đi! Em sẽ không tham gia.”
Hà Băng từ chối.
Đàn anh rât thât vọng: “Hà Băng, vậy em nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài trước.”
“Ừm.”
Học trưởng đi.
Khách đã đi, Hà Băng xoay người, định đặt lưng nằm lên giường.
Thế nhưng lúc này phía sau “két” một tiếng, cửa phòng lại mở.
“Đàn anh, có gì…”
Lời của Hà Băng hơi ngừng, bởi vì tiến vào không phải đàn anh, mà là Diệp Minh.
Diệp Minh thân cao chân dài tiêu sái đi vào, đóng cửa phòng lại.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô gái, Diệp Minh như cười như không câu môi: “Làm sao, không phải học trưởng của em, em rất thất vọng?”
Hà Băng biết anh ghen, cô dí dỏm chớp mắt: “Nếu như em nói rất thất vọng thì sao?”