Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2280




Chương 2280:

 

Hiện tại cô ta vừa vào cửa liền thấy Diệp Minh và Chu Siêu đang cãi nhau, hai người kia là anh em tốt cùng vào sinh ra tử, chưa từng cãi nhau, cô ta kinh ngạc nói: “Anh Minh, anh Siêu, hai người đang cãi nhau gì thế?”

 

Chu Siêu liền nói ngay: “Kỳ Kỳ, em mau khuyên nhủ A Minh đi! Cậu ta vừa khỏe chút đã muốn đi tìm Hà Băng rồi!”

 

Cái gì?

 

Lý Kỳ cứng đò, cô ta không ngờ tới Diệp Minh không đuổi theo mình, ngược lại muốn đi tìm Hà Băng!

 

Anh mới khỏe đã muốn đi tìm Hà Băng!

 

“Anh Minh, anh Siêu cũng là vì tốt cho anh, bây giò anh đi tìm Hà Băng, sẽ chết ở bên ngoài đấy.” Lý Kỳ nói.

 

Diệp Minh không nhìn Lý Kỳ, anh nhìn nơi xa, chậm rãi nói: “Nêu như có thê chết ở bên cạnh cô ấy, vậy cũng được.”

 

Con ngươi Lý Kỳ co rụt lại, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Diệp Minh, anh đang nói cái gì?

 

Lúc này Diệp Minh lại nói: “Tôi hối hận rồi.”

 

“Cái gì?” Lý Kỳ hỏi.

 

“Tôi hối hận rồi, ngày đó tôi không nên len lén đi mắt, tôi không nên để lại cô ấy một mình ở nơi đó, cô ấy sẽ không gả cho Đường Ngọc, cho dù gả, cũng không phải cam tâm tình nguyện, nhất định là mẹ của cô ấy và Đường Ngọc ép, tôi biết, tôi biết tất cả.”

 

Lý Kỳ kinh sợ, không biết nên nói cái gì đó.

 

Chu Siêu nhảy ra ngoài: “A Minh, tôi thấy cậu đúng là điên rồi, cậu vì Hà Băng mà nỗi điên rồi.”

 

Thì sao?

 

Diệp Minh nhắc chân, trực tiếp rời đi.

 

“A Minhl”

 

“Anh Minhl”

 

Lý Kỳ và Chu Siêu đồng thời kêu anh, bọn họ rất muốn giữ Diệp Minh lại, thế nhưng Diệp Minh tâm ý đã quyết, bọn họ không biết nên giữ lại bước chân anh thế nào.

 

Lúc này, bước chân của Diệp Minh đột nhiên khựng lại, anh lại phát nghiện rôi.

 

Cơn nghiện này tới quá kịch liệt, khoảng thời gian phát tác nghiện ma túy thời gian càng ngày càng nhiều, Diệp Minh căn bản là không đi ra khỏi nơi đây, càng chưa nói tìm Hà Băng.

 

Mấy ngày nay anh mỗi ngày đều đang cai nghiện, mỗi ngày đều bị thống khổ dẫn vặt.

 

Diệp Minh lập tức liền quỳ một gối xuống xuống dưới, quỳ trên sàn nhà, mi mắt vừa dày vừa nặng như bàn chải rủ xuống, lồng ngực của anh lúc lên lúc xuống kịch liệt thở gấp.

 

Lúc cơn nghiện phát tác thật giống như vô số con trùng bò trong máu anh, anh vươn bàn tay thô ráp cào da thịt trên người, như muôn lây vật gì ra.

 

“Anh Minh!” Lý Kỳ kinh hô lên một tiếng, cô ta cũng biết không ổn: “Snh Minh, anh không thể cào mình nữa, trên người anh vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương múi, sẽ nhiễm trùng, còn như vậy nữa trên người anh sẽ không nơi nào lành lặn nữa, nghiện ma túy còn chưa cai khỏi, anh cũng sẽ bị thối rữa vết thương mà chết!”

 

Lý Kỳ đè xuống bàn tay to của Diệp Minh.

 

Cặp mắt sâu thẳm kia của Diệp Minh cặp kia trở nên đỏ bừng, anh hất Lý Kỳ ra, muốn cào chính mình.