Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2151




Chương 2151:

 

Tô Tiểu Đường lạnh mặt xuống, ngón tay xuôi ở bên người dùng sức co lại, cô nhìn anh, lộ ra vẻ quật cường trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong xương, thật lâu sau cô mới cât tiêng: “Không cần, bồi thường gì cũng không cần, đêm hôm đó tôi coi như mình bị chó cắn một cái.”

 

Nói xong, Tô Tiểu Đường trực tiếp xoay người rời đỉ.

 

Ngay lúc cô xoay người, Tiêu Thành thấy viền mắt trắng nõn ấy đã đỏ bừng, anh vươn tay, chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô.

 

“Tô Tiểu Đường…” Anh gọi tên cô.

 

Thế nhưng Tô Tiểu Đường nhanh chóng hất tay anh ra, động tác của cô rất nhanh, một giây kế tiếp Tiêu Thành cảm giác được một vật lạnh như băng dùng sức để trên buồng tim anh.

 

Tiêu Thành cúi đâu, là một khâu súng.

 

Là súng anh đưa cho cô.

 

Hiện tại cô cầm súng để trên tim anh.

 

Tiêu Thành nhìn cô bé trước mắt này, cô đang nhìn anh, không phải, là nhìn anh đăm đăm, hốc mắt đỏ hồng hồng gắt gao đăm đăm dán lấy anh, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, như thể muốn đốt cháy anh.

 

Anh biết, trong lòng cô đã hận anh.

 

Trong tròng mắt u trầm của Tiêu Thành hắc tràn ra vài phần mềm mại ẩn sâu: “Tô Tiểu Đường, em muốn mạng của tôi?”

 

Tô Tiêu Đường câu môi, rõ ràng là ý cười lạnh thấu xương lại ẩn chứa giọt lệ trong suốt: “Lẽ nào tôi không thể sao, anh đã nói, về sau mạng của anh chính là của tôi, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, tên tội phạm cưỡng hiếp!”

 

Năm chữ cuối cùng này khiến Tiêu Thành không cách nào phản bác, anh có lỗi với cô, Tiêu Thành gật đầu: “Vậy được, tôi trao mạng cho em.”

 

Anh nói – vậy được, tôi trao mạng cho em.

 

Trái tim Tô Tiểu Đường lạnh lẽo, cả người rơi vào trong vực sâu, cô lấy mạng của anh làm cái gì, cô vẫn cho là “về sau mạng của anh sẽ là của em” là một câu hứa hẹn, là lời hứa anh cho Cô.

 

Xem ra, cô sai rồi.

 

Đêm đó anh không phải thế này, lúc mới bắt đầu anh rất thô lỗ, thế nhưng sau đó anh liền dịu dàng, cô chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng ấy bao giờ.

 

Anh từng lần một hôn nước mắt trên mặt cô, sau đó xuyên ngón tay thon vào, đan chặt mười ngón tay với cô.

 

Ánh mắt của anh như đuốc nhìn cô chằm chằm, dùng một loại ánh mắt nóng bỏng khi người đàn ông nhìn người phụ nữ, ẩn chứa tình yêu không nói nên lời, rơi từng giọt mồ trên người GÓI Cuối cùng anh còn ghé vào bên tai cô gọi tên cô, anh gọi – Hà Băng… Hà Băng… Băng Băng…

 

Tô Tiểu Đường vẫn không hiểu người đàn ông này, anh mặt ngoài phóng đãng không chịu gò bó, cuồng dã lại tà khí, thế nhưng lúc không có người anh sẽ thu liêm hêt thảy góc nhọn sắc bén.

 

Cô luôn là nhìn thấy anh ở một mình, hoặc đứng lặng, hoặc châm lửa hút thuốc, khi đó anh lộ ra một cảm giác tang thương theo năm tháng mà không từ ngữ nào diễn tả được, trên người anh viết đầy những câu chuyện cũ.

 

Đêm hôm đó chính anh dường như đã cởi bỏ tất cả ngụy trang, dịu dàng với cô đến lạ, cũng mê người đến lạ.

 

Cô thừa nhận mình đã bị mê hoặc.