Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2046




Chương 2046:

 

Lúc này Diệp Linh thấy được nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái của anh, anh vân mang nhân.

 

Cái nhẫn này… hình như rất quen thuộc.

 

Diệp Linh đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, loại quen thuộc này làm cô bài xích, làm cô khổ sở.

 

“Em sao vậy?” Nhận ra Diệp Linh khác thường đầu tiên, Cố Dạ Cần liền nhắc chân dài đi tới khẩn trương hỏi.

 

“Tôi không sao…”

 

Diệp Linh vẫn chưa nói hết, bàn tay to của Cố Dạ Cần liền vươn đến sờ trên trán cô: “Có phải cơ thể khó chịu hay không?”

 

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, lui vê phía sau hai bước, tách ra bàn tay của anh, cô chau mày nói: “Anh không phải nói anh đã có vợ sao, vậy xin anh tự trọng!”

 

Vừa rồi anh cự tuyệt Phạm Trình Trình, cô còn tưởng rằng anh là một người đàn ông tốt.

 

Ai ngờ anh trực tiếp chạy tới sờ trán cô, như thể hai người rất thân thuộc, Diệp Linh đã cảm thấy, anh không phải người đàn ông tốt.

 

Cố Dạ Cần nhìn cô không vui, câu môi nói: “Anh đã có vợ, vợ anh chính là…

 

em đól”

 

Cái gì?

 

Diệp Linh lập tức ngây ngắn cả người: Cô là vợ anh?

 

Nằm mơ đi!

 

Cô là đại minh tỉnh Diệp Linh, anh muốn làm chồng của Diệp Linh? Anh điên rồi all Đúng là bệnh không nhẹ.

 

Cố Dạ Cần nhìn dáng vẻ cô ngây ngốc, nửa tháng này cô đang chuyển biến tốt đẹp, khuôn mặt đã từng nhỏ đến đáng thương được anh nuôi ra chút phấn nhuận, ánh mắt của cô là xinh đẹp nhất, trắng đen phân rõ thanh thuần như vậy.

 

Hiện tại anh nói câu đầu tiên đã hù dọa cô rôi.

 

Anh không muốn đợi.

 

Cô quên anh cũng được, anh sẽ để cô một lần nữa quen biết anh.

 

Cô quên một lần, anh dạy một lần.

 

Quên một lần, anh sẽ dạy một lần.

 

Một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại anh!

 

Diệp Linh không biết anh đang suy nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng, cô ho khan một cái, xấu hỗ cười nói: “Tiên sinh, anh thật biết nói đùa, tôi tên Diệp Linh, tôi không phải vợ anh mà…”

 

Cô còn không chưa nói xong, Cố Dạ Cần đột nhiên đi tới hướng cô, anh…anh muốn làm gì?

 

Diệp Linh liền lui về phía sau, rất nhanh đã đụng tới bên tường, lúc này Cố Dạ Cần “bốp” một tiếng chống bàn tay trên vách tường bên người cô, bá đạo giam giữ cô trong lòng mình, giọng nói thấp thuần vang lên trên đỉnh đầu, mang theo ý cười: “Em quên em là vợ anh?

 

Tốt lắm, bây giờ anh sẽ giúp em nhớ lại một chút…”

 

Có ý gì?

 

Cố Dạ Cẩn đè người xuống: “Anh có thể nói hết tất cả lần đầu tiên giữa chúng ta cho em, tỷ như lần đầu tiên chúng ta năm tay, lân đâu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên ngủ cùng nhau, còn có lần đầu tiên…”