Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2034




Chương 2034:

 

Trên mặt Cố Dạ Cẩn không có quá nhiều cảm xúc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng dưới ánh đèn chiếu rọi xuống vô cùng nhu hòa. Áo sơ mi mỏng xanh biển nhạt, quần tây đen, nổi bật lên dáng người tựa tùng tựa lan, đứng ở bên cạnh bàn, anh thu dọn chén đũa, sau đó đi đến phòng bếp: “Ăn cơm thôi.”

 

Diệp Linh giật mình, quay người lại ôm lấy người đàn ông đã bước chân vào phòng bếp.

 

Người đàn ông dừng bước, một tay cầm chén đũa, tay kia để trống sờ lên đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô, anh dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

 

Diệp Linh dán đầu nhỏ sau tắm lưng rộng của anh, chu đôi môi hồng: “Cố Dạ Cần, em cũng sẽ quên anh đi sao?”

 

Cố Dạ Cần khựng lại, giọng nói thấp thuần êm tai không chút phập phồng nào, anh cười: “Quên cũng không sao, anh nhớ kỹ em là được rồi.”

 

Diệp Linh nhắm mắt lại, trong lòng không nói ra được bi thương, cô sẽ dễ dàng quên đi anh, người đi trước thì rất thanh thản, kẻ bị lưu lại mới là đau khổ nhất.

 

Anh không nói gì, Diệp Linh cảm giác mình trái tim xuất hiện một khe nứt, cái khe này lan đến sâu trong nội của cô.

 

“Ngày mai mang em đến bệnh viện kiểm tra một chút đii Em muốn gặp Quán Quán rồi.”

 

Sau khoảng thời gian im lặng dài, cô nghe được giọng anh: “Ừm.”

 

Trong bệnh viện.

 

Các hạng mục kết quả kiểm tra của Diệp Linh đã ra, y tá đưa đơn kết quả cho Cô Dạ Cần.

 

Cô Dạ Cân nhìn thoáng qua tờ đơn trong tay y tá, nhưng không nhận.

 

Hộ sĩ an ủi cười nói: “Cố tiên sinh, đừng lo quá, cơ thể vợ ngài rất khỏe mạnh, bé con cũng rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”

 

Lúc này Diệp Linh đang ngồi trên ghế dài ở hành lang, cô chớp đôi mắt ươn ướt nhìn lại, hết sức ngoan mềm.

 

Cố Dạ Cần đưa tay nhận tờ đơn.

 

Chăm chú lật xem, cơ thể Diệp Linh thật sự không có vấn đề, thế nhưng khuôn mặt đẹp trai của anh đã dần dần nghiêm túc, không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất.

 

Từ trong túi quân lây điện thoại ra, anh gọi điện thoại cho Hạ Tịch Quán.

 

Trong tay Hạ Tịch Quán còn có một tờ đơn chưa đưa ra.

 

Điện thoại rất nhanh đã thông, là giọng Hạ Tịch Quán: “Alo, Cố tổng.”

 

Tay trái Cố Dạ Cần đút trong túi quần, sờ soạng vài cái, muốn tìm thuốc lá cùng bật lửa, lúc anh phiền não liền thích hút vài điều.

 

Nhưng không sờ đến, anh mới nhớ tới anh đã sớm cai thuốc rồi, Diệp Linh đang mang thai, anh sao có thể hút thuốc?

 

“Alo,” Cố Dạ Cần phát động môi mỏng, thanh tuyên băng trắc, anh đên cái tuôi này rồi, vẫn có thể lấy sự kiềm chế bình tĩnh làm kiêu ngạo: “Đã có tờ kết quả cuối cùng của Linh Linh chưa?”

 

“Rồi, đang ở trong tay tôi, kết quả là giống tôi đã nói, bệnh tâm lý của Linh Linh đã bạo phát.”

 

“Cô ấy tại sao có thể có bệnh tâm lý, là bởi vì anh trai của cô ấy sao?”

 

“Không phải, tâm bệnh của Linh Linh không phải hiện tại mới có, mà đã có từ thật lâu về trước.”

 

“Cái gì?” Cố Dạ Cần chau mi tâm tuấn mỹ.

 

Hạ Tịch Quán chậm rãi nói: “Tâm bệnh Linh Linh từ năm 18 tuổi kia đã có, Cố tông, anh thông minh như vậy, chắc có thể nghĩ ra… tâm bệnh của Linh Linh là bởi vì… anh.”