Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2003




Chương 2003:

 

“Đi vệ sinh, chúng mày có muốn đi theo không?” Tiêu Thành đạp mông một thủ hạ, sau đó hai tay đút trong túi quần, đi vào phòng vệ sinh nam.

 

Diệp Linh đi theo, bốn phía không có ai, cô đầy ra cửa phòng vệ sinh nam, cũng tiến vào.

 

Trong phòng vệ sinh nam, Tiêu Thành nửa dựa trên đài rửa mặt, thấy em gái tới, anh nhướng đôi mắt đào hoa kia, mở rộng hai cánh tay: “Em gái, nào, để anh trai ôm một cái.”

 

Viền mắt trắng nõn của Diệp Linh nhanh chóng đỏ lên, liên xông đên nhào vào trong lòng Tiêu Thành: “Anh trai, em rất nhớ anh.”

 

Tiêu Thành dùng sức ôm lấy Diệp Linh, bàn tay xoa xoa mái tóc quăn của cô: “Em gái, anh trai cũng rất nhớ em, anh trai đến muộn rồi.”

 

Diệp Linh lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đã dâng lên hơi nước, cô biết mấy năm nay anh trai nhất định tìm được đường sống trong chỗ chết, lại sống dưới lưỡi dao mũi kiếm: “Chỉ cần anh còn sống là được, em đã từng một lần nghĩ đến anh đã chết.”

 

Mi tâm anh tuấn của Tiêu Thành sâu hơn vài phần, cặp mắt đào hoa cũng dính vào vài phần u nhiên lạnh lẽo, song anh cũng không có nói gì thêm, mà là cảnh giác nhìn thoáng qua ngoài cửa: “Em gái, vé máy bay nhận được chưa, hai ngày sau đi cùng anh, anh mang em rời khỏi nơi này.”

 

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, chậm rãi buông lỏng Tiêu Thành ra.

 

Tiêu Thành nhìn cô: “Em gái, em không muốn đi với anh? Là bởi vì đứa con kia của Cố gia… Cế Dạ Cẩn?”

 

Mấy năm nay Tiêu Thành mặc dù không trở lại, thế nhưng anh vẫn luôn nghe nói tin tức về Diệp Linh, nghe nói cô được Cố gia nhận nuôi, Cố Dạ Cần cưng chiều cô đã nổi tiếng khắp Tứ Cửu Thành.

 

Sau đó cô và Cố Dạ Cần lại xảy ra rất nhiều chuyện, rối loạn, dây dưa không ngớt.

 

Tiêu Thành liền nhớ lại rất nhiều năm trước ở ngoài cửa Diệp gia nhìn thấy người thiếu niên kia, Cố Dạ Cần thời thiếu niên.

 

“Anh trai, đúng vậy, em không thể cùng anh rời khỏi nơi này, em muốn ở lại, em muốn ở cùng Cố Dạ Cần.”

 

“Em yêu Cố Dạ Cần rồi?”

 

Diệp Linh gật đầu: “Dạ, yêu, vẫn luôn yêu.”

 

“Vậy cậu ta yêu em không?”

 

Cái này…

 

Diệp Linh ngắng đầu nhìn về phía Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành nhanh chóng nhíu mày: “Em không xác định? Cậu ta cho tới bây giờ chưa nói yêu với em?”

 

Diệp Linh trong lòng không xác định, bởi vì cô và Cố Dạ Cần đã có một khởi đầu sai lầm, anh vẫn tưởng là Diệp gia hại Cố gia, mười năm cưng chiều song chỉ là dụ dỗ để cô yêu anh, sau đó phá hủy cô.

 

Thế nhưng, nếu như nói anh không yêu cô, cô cũng không tin.

 

Thấy em gái mình do dự như vậy, Tiêu Thành cất giọng: “Hai ngày sau theo anh đi, nếu như cậu ta yêu em, cậu ta nhất định sẽ tìm được anh, cũng sẽ fìm được em.”

 

Diệp Linh biết trong lòng anh trai đối với Cố gia có ngăn cách sâu đậm, làm trưởng tử Diệp gia, anh trai sẽ không tha thứ Cố gia, điểm này cô cũng thế, nhưng… Cố gia có Cố Dạ Cẩn…

 

“Em à, bố mẹ cũng không ở nữa, anh trưởng như bố, nên việc chung thân đại sự của em anh trai nhất định phải vì em kiểm định, hòn ngọc quý trên tay Diệp gia chúng ta tuyệt không có thê ngây ngây ngốc ngốc để thằng nhóc Cố gia kia chiếm tiện nghi, hai ngày sau đi với anh, trước đó chúng ta đừng gặp mặt, tránh mang đến phiền toái cho em.” Nói rồi Tiêu Thành buông lỏng ra Diệp Linh, chuẩn bị rời đi.

 

“Anh trai.” Diệp Linh đột nhiên gọi Tiêu Thành lại.