Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1989




Chương 1989:

 

Tay Hạ Tịch Quán rơi trên vùng bụng bằng phẳng của Diệp Linh: “Linh Linh, cùng anh trai cậu đi, cậu có thể lại bắt đầu, quên hết mọi đau khổ, bên cạnh đều là người yêu nhất, có lẽ có một ngày cậu có thể chữa lành được mình.”

 

“Tòa thành này có quá nhiều ký ức không tốt đẹp, những thứ này đều sẽ ép cậu không thở được, cậu cũng đã từng đã nói, đợi tất cả kết thúc sẽ rời đi, đi đến một nơi không ai nhận ra cậu, sống lại một lần nữa.”

 

“Nhưng Linh Linh, nơi này có Cố Dạ Cần, hiện tại trong bụng cậu có đứa con của cậu và Cố Dạ Cần.”

 

Làm bạn tốt, Hạ Tịch Quán vĩnh viễn không cách nào thay Diệp Linh làm quyêt định, cô chỉ có thê phân tích lợi và hại cho Diệp Linh nghe, cuối cùng đưa ra lựa chọn vẫn là Diệp Linh.

 

Hiện tại đầu Diệp Linh có hơi loạn, đứa bé trong bụng này đến quá bắt ngờ, đây là con của Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần là bố của bé con…

 

Nhưng anh trai đã trở về, ở trong lúc mấu chốt, muốn dẫn cô đi.

 

Anh trai nói kết thúc quá khứ, chính là để cô kết thúc quá khứ cùng với Cố Dạ Cần.

 

“Quán Quán, tớ cần suy nghĩ thật kỹ.”

 

“Được Linh Linh, tuân theo lựa chọn trong nội tâm của cậu, quan trọng nhất vẫn là dưỡng hảo cơ thể của chính mình, cậu chuân bị làm mẹ rồi đó.”

 

Hạ Tịch Quán ởđi ra, Diệp Linh một mình ngồi thần thờ một hồi, cô đột nhiên phát hiện Cố Dạ Cần đi ra ngoài mua cho cô ô mai, mua đã rất lâu rồi vẫn chưa về.

 

Anh đã làm gì?

 

Diệp Linh lấy điện thoại ra, bắm số điện thoại của Cố Dạ Cần.

 

Bên này Cố Dạ Cần đã mua xong ô mai rồi, bởi vì không biết cô thích ăn loại ô mai nào, cho nên anh mua một bao lớn.

 

Lúc đầu muốn trực tiếp trở về bệnh viện, thế nhưng thư ký riêng gọi điện thoại qua nói: “Chủ tịch, tôi quên một chuyện, trong lúc ngài hôn mê thái thái có đến bệnh viện, nói trong phòng ngủ ở biệt thự đề lại một vật cho ngài, đê ngài tự mình đi xem.”

 

Cố Dạ Cần cúp điện thoại, lái xe trở về biệt thự, đi tới phòng ngủ.

 

Cô dĩ nhiên lại để lại cho anh một vật, cũng không biết là cái gì thần thần bí bí, Cố Dạ Cần câu đôi môi mỏng.

 

Anh đi vào, rất nhanh thì thấy tờ giấy được đặt dưới đèn ngủ kia, ba chữ “giấy ly hôn” hung hăng xông vào tằm mắt anh.

 

Nụ cười nơi khóe môi Cố Dạ Cần cứng đờ, anh vươn tay cầm lên phần giấy ly hôn kia.

 

Cố Dạ Cẩn không có biểu cảm nào, song trên gương mặt tuấn mỹ đã dâng lên tầng sương mỏng, anh chăm chú coi kỹ tờ giấy ly hôn đó một lần.

 

Tuy cô chỉ ghi lác đác mấy chữ, chung quy là không lấy tiền lấy nhà, chỉ cần tự do, thế nhưng Cố Dạ Cần nhìn tờ giấy ly hôn rất lâu rất lâu.

 

Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi vào chữ ký cuối cùng trên đó, cô đã ký tên – Diệp Linh.

 

Trong phòng ngủ yên tĩnh, không có chút thanh âm nào, Cố Dạ Cẩn một thân tây trang màu đen đứng lặng ở đó, anh tuấn như cây tùng, thân ảnh anh chìm trong ngọn đèn sơ nhạt không hiễu sao lộ ra vài phân… tịch mịch và cô độc.

 

Rất nhanh, một chuỗi chuông điện thoại du dương di động đột nhiên vang lên, điện thoại tói.

 

Cố Dạ Cẩn cầm điện thoại lên vừa nhìn, là Cố thái thái của anh.

 

Để giấy ly hôn trong tay xuống, anh ấn phím nghe điện thoại, anh đè thấp giọng: “Alo, Cố thái thái.”

 

“Cố tổng, anh đi đâu đó, bảo anh đi mua ô mai anh còn lề mề không trở lại, anh sẽ không phải là đi tán gái đấy chứ!” Giọng nói mềm mị của Diệp Linh truyền tới.