Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1983




Chương 1983:

 

Diệp Linh đã đã nhận ra không khí vi diệu, dường như vị “Tứ ca” này đến thăm làm cho bầu không khí nhất thời khẩn trương, cô không muốn thêm phiền cho anh trai, cho nên nhanh chóng đi qua một bên, ẩn trong đám người.

 

Lúc này tiếng cười của Tiêu Tứ đã truyền tới: “Ha ha Thành gia, mày làm sao đột nhiên từ Hồng Kông tới Trung Quốc thế, mày thật chẳng tinh tế, qua đây chơi cũng không báo cho anh em một tiếng.”

 

Nghe tiếng nói đó, hai tay xuôi ở bên người của Tô Tiểu Đường nhanh chóng siết thành quyên, trong đôi mắt thanh lạnh cũng lóe lên vẻ lạnh lùng.

 

Lúc này cô ây cảm thây bàn tay trên vai kia đột nhiên buộc chặt rồi, đỉnh đầu truyền đến giọng Tiêu Thành: “Đi vào đi, đừng ra ngoài.”

 

Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn Tiêu Thành, người đàn ông quá cao, cô phải nhìn lên, hiện tại thần sắc anh lười biếng không chịu gò bó như ngày thường, thế nhưng, lại dường như có chút khang khác.

 

Bàn tay Tiêu Thành xoay lại, đẩy cô ấy vào trong phòng bệnh: “Làm sao, nghe không hiểu lời của tôi?”

 

Đúng là bá đạo, bá đạo khiến người ta không phản kháng được, Tô Tiểu Đường nhìn cái gáy của anh, sạch sẽ gọn gàng lại lạnh thâu xương.

 

Tô Tiểu Đường từ trên người Tiêu Thành thu hồi ánh mắt, sau đó lại lạnh lùng nhìn thoáng qua hướng Tiêu Tứ, cô xoay người vào phòng bệnh.

 

Rất nhanh, Tiêu Tứ đã xuất hiện trong tầm mắt, Tiêu Tứ cũng cao to lực lưỡng, so sánh với vẻ tà khí của Tiêu Thành, Tiêu Tứ cả người đều lộ ra khí thế hung ác khát máu, quan trọng là…

 

mắt trái của Tiêu Tứ đã mù, là kẻ chột mắt.

 

Tiêu Tứ đã đi tới, cười hì hì: “Thành gia, tao đột nhiên qua đây mày chắc sẽ chào đón tao nhỉ.”

 

“Sao lại chào đón?” Tiêu Thành hai tay đút trong túi quần híp mắt, sau đó như cười như không nói: “Mày đi theo tao như vậy, tao đi chỗ nào mày liền đến chỗ đó, người biết cho là chúng ta huynh đệ tình thâm, không biết còn tưởng rằng… mày thầm mến tao, muốn ngủ cùng với tao ấy chứ?”

 

Ha ha ha…

 

Những thủ hạ kia của Tiêu Thành phá lên cười.

 

Trên mặt Tiêu Tứ có chút khó coi, thế nhưng không dám phát tác, chỉ có thể thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Thành gia, tao còn không phải là vì tìm đứa con gái kia của Hà gia sao?”

 

Nói đến con gái Hà gia, Tiêu Tứ đổi thái độ, còn lộ ra mấy phần ngoan ý hung ác: “Hà Tắn kia gì là tài xế lâu năm của Tiêu gia chúng ta, thê nhưng ai ngờ hắn lại cảnh sát nằm vùng, tao giải quyết hắn tại chỗ rồi, ai ngờ con gái của hắn vừa lúc về nhà, con gái của hắn thật con mẹ nó mạnh, thân thủ hoàn hảo, cầm một cây bút máy liền đâm mù mắt trái của tao!”

 

Tiêu Tứ sờ sờ con mắt trái bị mù của mình, lại lấy ra cây bút máy kia, hắn biến thái đặt cây bút máy kia dưới mũi mình ngửi một cái, sau đó mê say không dứt cảm thán nói: “Wow, thật thơm a, đêm hôm đó lúc tao và con gái của hắn giao thủ đã ngửi thấy được mùi hương trên người ả, giống như đúc mùi lưu lại trên cây bút này, Hà Tắn ẩn núp quá sâu, tao trước đó cũng không biết con mẹ nó hắn còn giấu một đứa con gái.”

 

“Tao nhât định phải bắt được con gái hắn, ả phế đi con mắt của tao, tao sẽ…

 

làm thịt ả, thế nào, ha ha ha.”

 

Tiêu Tứ càn rỡ cười to.

 

Tiêu Thành nhướng mày kiếm anh khí, gật đầu phụ họa nói: “Tứ ca vậy mà lại ngã xuống người một đứa con gái, nỗi nhục này nhất định phải báo, song, Tứ ca cũng phải cẩn thận một chút, con gái Hà gia mạnh mẽ như vậy, cần thận cô ta đâm mù con mắt còn lại của mày.”

 

*..” Nụ cười trên mặt Tiêu Tứ liền biến mắt, Tiêu Thành đây là đã giẫãm vào chỗ đau của hắn, trước mặt mọi người làm hắn khó chịu.

 

Song rất nhanh ánh mắt Tiêu Tứ liền rơi trên cửa phòng bệnh đóng chặt trước mắt: “Thành gia, nghe nói tân sủng mới của mày bị thương, thế nào, nghiêm trọng không, tao vào xem.”

 

Tiêu Tứ bỉ ổi xoa xoa tay, sau đó đi lên trước muốn đầy ra cửa phòng bệnh.