Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1979




Chương 1979:

 

“Cố thái thái, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?”

 

Diệp Linh ngắng đầu, con ngươi mềm mị ngây thơ nhìn anh: “Cái gì?”

 

“Anh cảm thấy em là lạ, em nhất định lại làm chuyện gì xấu.” Cố Dạ Cần cau mày nói.

 

“…” Diệp Linh nhanh chóng buông lỏng anh , một nắm đấm đập vào đầu vai anh, sai bảo nói: “Em muốn ăn chua, anh đi mua chút ô mai về đi.”

 

Cô Dạ Cân vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ của cô: “Ăn chua cái gì, anh nhớ kỹ em không thích ăn chua, Cố thái thái, em có phải cố ý bới móc hay khôn , anh là người em có thể sai bảo sao?”

 

“Em mặc kệ, em chỉ muốn ăn chua, anh mau mau đi mua đi!” Diệp Linh tùy hứng nói.

 

Cố Dạ Cần thấy cô không giống nói đùa, hình như thật sự muốn ăn chua, anh lúc này quên vừa rồi mình vừa vênh váo tự đắc nói không thể bị cô sai bảo, anh cò kè mặc cả: “Vậy em trước tiên ăn hết canh anh mới đi.”

 

Diệp Linh ngoan ngoãn ăn nửa bát canh, sau đó đầy canh còn dư lại tới bên môi anh: “Em no rôi, còn dư lại anh ăn đi.”

 

Cố Dạ Cần không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày luân lạc tới tình trạng này, ăn đồ dư lại của người khác.

 

Dưới sự giám thị của Diệp Linh, Cố Dạ Cần bắt đắc dĩ ăn hết số canh còn dư.

 

Ôm Diệp Linh trong ngực đặt ở trên giường bệnh, Cố Dạ Cẩn cầm chìa khóa xe của mình: “Bà cố nội của anh ơi, ngoại trừ muốn ăn chua, còn có gì khác không, có muốn anh cay chút không?”

 

Diệp Linh ngồi nghiêm chỉnh, nhướng tinh xảo mày liễu nhìn anh một cái: “Tạm thời muốn ăn chua trước, đợi em muốn ăn cay rồi sẽ nói cho anh biết.”

 

“,.” Suy nghĩ muôn đè cô xuông dưới thân nghiêm khắc dạy dỗ một trận của Cố Dạ Cần cũng có: “Được, bà cố nội vui vẻ là được rồi.”

 

“Ừm, anh đi đi, đi nhanh về nhanh.”

 

Thật sự xem mình là “bà cố nội ” Diệp Linh ra lệnh nói.

 

CO 0a cảm: ˆ Lúc này“cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đây ra Hạ Tịch Quán bưng tô mỳ đến: “Linh Linh, mỳ nấu xong rồi, tớ bảo đầu bếp làm trứng chần nước sôi và chút món rau, khẩu vị thanh đạm một ít…”

 

Nói rồi Hạ Tịch Quán hơi ngừng lại, bởi vì cô thây được Cô Dạ Cân: “O… Cô tổng, thì ra anh đã ở đây à.”

 

Cố Dạ Cần nâng mi nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hạ Tịch Quán: “Bác sĩ Hạ, lần sau vào cửa trước có thể gõ cửa trước hay không, cô không cảm thấy cô hay quấy rối hai vợ chồng chúng tôi à?”

 

Hạ Tịch Quán: “…” Đây là bệnh viện đó cha nội!

 

Hạ Tịch Quán nỗ lực duy trì nụ cười: “Linh Linh, đói bụng rồi nhỉ! Ăn mỳ trước nè.”

 

“Cô ấy đã ăn rồi, vừa rồi tôi đút.” Cố Dạ Cần thả một câu.

 

Hạ Tịch Quán khựng lại, cô nhìn canh Cố Dạ Cần mang tới, bên trong đã trông không, lại nhìn một chút tô mỳ trên tay mình,…

 

Diệp Linh đã đã nhận ra không khí vi diệu, cô hung dữ liếc mắt Cố Dạ Cẩn: “Anh có thể đi rồi đó.”

 

Cố Dạ Cần lúc này mới rời đi.

 

Trong phòng bệnh chỉ còn sót hai cô gái, Hạ Tịch Quán đặt mông ngồi bên người Diệp Linh: “Linh Linh, chuyện gì xảy ra thế?”

 

“Cái gì mà chuyện gì xảy ra?”