CHương 1976:
“Ding” một tiếng, WeChat anh lại đến nữa rồi — anh bảo người làm nữ hâm cho em chút canh, có muốn ăn chút bánh ngọt không, đến tiệm em thích mua nhé? Có muốn ăn snack không?
Đây đại khái là tin nhắn dài nhất mà Cố Dạ Cần từng gửi, anh biết rõ cô thích gì, không thích cái gì.
Diệp Linh câu môi sau đó để điện thoại xuống, vẫn không trả lời anh.
Diệp Linh ở trong phòng bệnh cảm thây rất buồn bực, cho nên cô mở cửa đi ra ngoài.
Trên hành lang cô đi ngang qua một căn phòng bệnh, cửa phòng bệnh có mắy hộ vệ áo vóc người hung hãn đen tay nắm chốt cửa, màn này làm cho những người đi đường trên hành lang nhượng bộ lui về sau, tựa như sợ dây đến phiền toái.
Diệp Linh đi tới, nhìn thoáng qua bên trong, bên trong trên giường bệnh có một cô gái đang ngồi, cô gái đó cũng mang quần áo bệnh nhân giống cô, mái tóc đen thanh thuần xõa dài trên vai, lộ ra nửa khuôn mặt mỹ nhân nho nhỏ.
Hiện tại khuôn mặt đó bị một bàn tay giữ trong lòng bàn tay, trước giường bệnh đứng nghiêm một người đàn ông cao lớn, tiếng nói người đàn ông trầm thấp âm lạnh nói: “Tô Tiểu Đường, tiếp theo em còn dám nhảy lầu chạy trốn, tôi sẽ sai người chặt chân eml”
Diệp Linh không muốn xem chuyện riêng của người khác, cho nên cô bước nhanh hơn, muốn rời khỏi nơi đây.
Thế nhưng rất nhanh bước chân cô cứng đờ, ánh mắt rơi vào trên người đàn ông kia.
Người đàn ông kia đứng ở trước giường bệnh, anh quá cao, khoảng 1m9, trên người anh mặc áo thun đen, bên trong mơ hồ chứng kiến lồng ngực thật dày, tám khối cơ bụng săn chắc, phía dưới là chiếc jogger đen, ôm chặt đôi chân dài to, phôi thêm đôi boots đen, thực sự là cuồng vô cùng, Vóc người kia vừa nhìn chính là loại hình hàng to không lo chết đói, làm cho phụ nữ vừa nhìn đã muốn thét chói tai.
Con ngươi Diệp Linh đột nhiên co rút, ánh mắt của cô rơi vào trên người đàn ông kia si ngốc nhìn.
Lúc này người đàn ông kia dùng sức hất mặt của tiểu mỹ nhân kia ra, nhắc chân dài bỏ đi.
Phía ngoài hộ vệ áo đen nhanh chóng cung kính kêu một tiếng: “Thành gia.”
Người đàn ông kia mang theo bảo vệ thủ hạ nghênh ngang mà đi.
Diệp Linh cứng đờ tại chỗ vài giây, đợi bóng người đàn ông kia biên mât trong tầm mắt của cô, cô mới phản ứng được, cô chạy đến đuôi theo ngay.
Diệp Linh đuổi tới dưới lầu, bảo vệ kéo ra cửa xe, người đàn ông kia lên xe ngồi phía sau, xe sang trọng liền phóng đi.
“Chờ một chút!”
Diệp Linh đuổi theo chiếc xe sang trọng kia, thế nhưng hai chân khó địch bốn bánh, cô trơ mắt nhìn chiếc xe đó lái đi.
Diệp Linh đứng tại chỗ thở dốc từng ngụm, cô si ngốc nhìn hướng chiếc xe đó biến mắt.
Lúc này bên tai liền truyền đến một tiếng nói thấp thuần từ tính: “Cố thái thái, anh tât bật chuân bị một đông đô chuẩn bị vào đút cho em ăn, chỉ sợ em đói bụng, em thì hay rồi, đuổi theo xe người đàn ông khác?”
Là giọng Cố Dạ Cần.
Diệp Linh nhanh chóng xoay người, cô nhìn thấy dáng người cao to kia của Cố Dạ Cần, anh tới, mặc trên người áo khoác ngoài mỏng màu đen, bên trong là áo may-ô, trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đến không thể kén chọn kia đeo đôi mắt kiếng gọng vàng, nâng tay nhấc chân đều tràn ngập khí chất nam Sĩ tỉnh anh nho nhã lịch sự và đạm mạc lạnh lùng.
Hiện tại anh đứng bên cạnh xe, trong tay mang theo một đống đồ, đang lẳng lặng nhìn cô.
Anh không biết từ lúc nào đã tới rồi, chắc là thấy được dáng vẻ cô lảo đảo đuôi theo xe.
Diệp Linh không hiểu sao chột dạ: “Anh… sao anh lại tới đây?”
Chương 1977:
Cố Dạ Cần nhắc chân dài đi tới trước mặt cô: “Điện thoại đâu? Gọi điện thoại cho em vì sao không tiếp, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Cố Thái Thái, em là mặt đổi xấu chứ không phải biến thành câm điếc.”
“,.” Diệp Linh thực sự không biết anh làm sao ở dưới tình huống không biến sắc mặt lại nói ra lời nói… ác độc như thế!
“Tôi chính là không muốn để ý đến anh, lý do này đủ chưa?” Diệp Linh xoay người rời đỉ.
Cô Dạ Cân nhíu lên mày kiêm, anh xem hướng chiếc xe sang trọng kia biến mắt, sau đó cũng đi vào.
Hai người về tới trong phòng bệnh, Cố Dạ Cần để đồ đạc trong tay xuống, anh hờ hững hỏi: “Vừa rồi người đàn ông trong chiếc xe kia em quen à?”
“Không quen…”
“Vậy em đuổi theo hắn làm cái gì, anh thấy em từ trong bệnh viện đuổi theo ra, đuổi một đường.”
Con ngươi đen thanh bằn của anh rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô trong tìm tòi nghiên cứu lại lộ ra sắc bén, ghi rõ — vừa rôi anh đêu tận mắt thây rôi, em tôt nhất cho anh một lời giải thích hợp lý.
Trong lòng Diệp Linh có chút loạn, đây là chuyện chính cô cũng chưa xác định, cô lúc này chau mày, đảo khách thành chủ nói: “Cố Dạ Cần, anh có phải đến kỳ mãn kinh rồi không?”
“Cái gì?” Cố Dạ Cần tức đến cười, anh câu đôi môi mỏng: “Mấy thứ kỳ mãn kinh này không phải là dành riêng cho phụ nữ các em à? Cố Thái Thái, em chột dạ, chột dạ đến mức vu oan kỳ mãn kinh đều đến trên đầu của anh?”
Diệp Linh đúng là có chút chột dạ, nhưng cô nhướng mày liễu tinh xảo: “Ah, anh không phải đến kỳ mãn kinh, vậy anh càn quấy, nghi thần nghi quỷ như thế làm cái gì?”
Nói rôi Diệp Linh đi tới trước mặt anh, ngón tay rơi trên áo khoác anh, một đường đi lên trên, cuối cùng cô bả kéo lại cà- vạt bên trong cổ anh, hạ thấp thân thể anh tuấn ấy xuống: “Cố tổng, anh sẽ không phải là hiện tại không thể làm người nữa rồi, cho nên không thể thấy tôi cùng bắt kỳ người đàn ông nào có một chút tiếp xúc gì à!?”
Không thể làm người…
Lúc môi của cô phát ra bốn chữ này, ánh mắt Cố Dạ Cần liền đột nhiên tối xuống, bên trong còn bùng lên ngọn lửa nguy hiểm, cà- vạt mặc cho cô kéo, anh phát động môi mỏng: “Cố Thái Thái, đừng nói sang chuyện khác, chúng ta đang bàn luận chuyện của người đàn ông kia, ngày hôm nay em phải cho anh một câu trả lời.”
Diệp Linh nghỉ ngờ nhìn anh, cô thực sự không biết rốt cuộc người nào đang chuyển dời trọng tâm câu chuyện, anh dường như… không muốn đàm luận với cô tình trạng huống cơ thể của anh.
Đêm hôm đó cô hạ thủ quá ác, không biết có phải đã thực sự phế anh đi rồi không.
Nhìn dáng vẻ anh giữ kín như bưng, chắc là bây giờ còn chưa hồi phục.
Trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần không có tâm tình gì lớn: “Anh mới nhìn biển số xe của người đàn ông kia, biển số xe kia không đơn giản, là Tiêu gia của Hồng Kông, nghe nói những năm trước đây Tiêu gia đột nhiên nhận một đứa con, tên là Tiêu Thành. Tiêu Thành này hết sức khó lường, hắn từ từ tiếp quản mọi công việc kinh doanh của Tiêu gia hết, thủ đoạn rất đáng sợ, trên tay đã dính kha khá máu, người trong giới rất sợ hắn, người người đều phải kính gọi một câu Thành gia.”
“Cố Thái Thái, vừa rồi người đàn ông em đuổi theo kia chính là Tiêu Thành nhỉ!?”
Tiêu Thành?
Lúc Diệp Linh ở ngoài cửa có nghe được những thủ hạ kia kêu một câu “Thành gia”.
Người đàn ông kia nhất định là Tiêu Thành.
Tiêu Thành…
Diệp Linh ở trong lòng đọc thầm cái tên này.
Cố Dạ Cần quan sát sắc mặt Diệp Linh, thấy cô nghe được cái tên “Tiêu Thành” này xong liền có chút hồn không nỡ xa, rõ ràng tâm tư đều chạy đến trên người Tiêu Thành kia, anh đột nhiên nheo lại cặp đồng tử đen nguy hiểm.