Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1972




Chương 1972:

 

“Chính em nói, em làm anh bị thương, liền triệt tiêu đứa con giữa chúng ta, Cố gia hại Diệp gia, nhưng em bây giờ cũng báo thù rồi, giữa chúng ta có phải đã thanh toán xong rồi hay không?”

 

Diệp Linh thõng mi xuống, không nói chuyện.

 

Môi Cố Dạ Cẩn rơi trên trán cô: “Linh Linh, đừng náo loạn nữa, ở lại bên cạnh anh, an tâm làm Cố thái thái của anh.”

 

“Linh Linh,để tất cả đi qua đi, để chúng ta bắt đâu lại.”

 

Trái tim Diệp Linh lập tức liền rối loạn, bởi vì trước đây cô chỉ muốn báo thù, chưa từng nghĩ đến báo thù xong còn đi cùng với anh.

 

Anh cùng cô, còn có thể cùng nhau sao?

 

Anh cùng cô, thật sự có thể bắt đầu lại sao?

 

Sau khi tổn thương máu tươi chảy đầm đìa, nội tâm đã thiên sang bách khổng, cô sớm đã đã không còn dũng khí để yêu.

 

Lòng bàn tay Diệp Linh rơi vào trên má bị hủy của mình: “Dáng vẻ tôi bây giờ, anh không ngại sao? Tôi nhớ Cố Dạ Cân anh là một tục nhân, chỉ thích phụ nữ xinh đẹp, càng xinh đẹp càng tốt mà.”

 

Cố Dạ Cần vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhỏ xấu xí, tuy em đã xấu hơn, thế nhưng đặt ở trong nhà an toàn hơn nhiều, như vậy em liền không thể ra ngoài trêu chọc người đàn ông khác nữa rồi.”

 

Lúc này trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Sao anh mới rời khỏi vài ngày, em đã sống thành dáng vẻ như quỷ rồi thế này?”

 

Thanh âm này rất quen thuộc, cô sẽ không nghe làm, Cố Dạ Cần.

 

Có Dạ Cần tới!

 

Diệp Linh chậm rãi buông lỏng đôi tay che tai ra, sau đó ngắng đầu, khuôn mặt tuần tú quen thuộc của Cố Dạ Cần co rút lại phóng đại trong tầm mắt của cô.

 

Trên người anh cũng mặc quần áo bệnh nhân lam trắng, song bên ngoài phủ thêm áo khoác, rõ ràng đều là từ trong bệnh viện, so sánh với chật vật của cô, anh lại chẳng khác gì ngày thường, giơ tay nhắc chân đều là tư thế người ở trên, cao cao tại thượng, lại lộ ra vẻ thanh bần bạc bẽo.

 

Người qua đường vây xem đã sớm nhường ra một con đường để anh qua đây, đều sợ hãi sức uy hiếp mạnh mẽ trên người anh.

 

Cố Dạ Cần từ trên cao nhìn xuống cô chật vật ngã xuống đất, rất nhanh ánh mắt liền rơi trên má phải của cô.

 

Con ngươi màu đen của anh co rụt mạnh mẽ, mấy giây sau, anh câu đôi môi mỏng: “Mặt bị sao vậy?”

 

Anh vươn tay, đi sờ khuôn mặt nhỏ của DO”

 

Diệp Linh sợ đên rụt vê phía sau, tránh khỏi anh đụng vào.

 

Cô giùng giằng muốn đứng dậy, thế nhưng mắt cá chân truyền đến đau đớn thấu xương.

 

Lúc này Cố Dạ Cần cúi thấp thắt lưng, vươn cánh tay tráng kiện, trực tiếp ôm ngang cô lên.

 

“Anh buông ra.” Cô vươn tay đẩy anh ra.

 

Bước chân Cố Dạ Cần vững vàng ôm cô vào bệnh viện, môi mỏng nhếch lên thành đường vòng cung ôn tồn, anh thấp giọng cười nói: “Cố thái thái, để anh buông em ra cũng được, lần kế em đừng làm mình thân tôn thương, trưng ra cái vẻ đáng thương sau khi anh rời khỏi nữa, em nên để mình sống tốt hơn cả anh chứ.”

 

Mũi Diệp Linh đột nhiên đỏ lên, cô giật giật, chôn khuôn mặt nhỏ vào trong áo khoác anh.

 

Lồng ngực của anh vẫn to lớn mà ấm áp như cũ, hết thảy đều là thứ cô yêu say đắm.