Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1959




Chương 1959:

 

“Chúng ta… Chúng ta có nên đi vào nhìn một chút hay không, lỡ như… lỡ như chủ tịch bị đánh bị thương rồi thì làm sao bây giờ?” Thủ hạ bất an xin chỉ thị thư ký riêng.

 

Thư ký riêng đứng yên không nhúc nhích, thần sắc thản nhiên, anh ta nói một câu: “Không cân lo lăng, chủ tịch ở phương diện đoạt phụ nữ cho tới bây giờ chưa từng thua, chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”

 

Bọn thủ hạ: “…”

 

Mấy phút sau, cửa phòng làm việc được mở ra, người thăng đi ra, anh chính là — Cố Dạ Cẳn!

 

Có Dạ Cần đi ra.

 

Thư ký riêng rất nhanh tiến lên, đưa tới một khăn tay sạch sẽ: “CAhủ tịch, không sao chứ?”

 

Trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần bị đánh một quyền, quần áo trên người cũng có nếp nhăn, song anh vô cùng thong dong, không cần lo lắng, trận chiên này bên ta đại hoạch toàn thăng.

 

Cố Dạ Cần nhận khăn tay, ưu nhã xoa xoa tay, trong phòng làm việc truyền đến tiếng kêu rên, là Phạm Tư Minh chật vật nằm trên mặt đất đang thống khổ lăn lộn.

 

Song Phạm Tư Minh còn chưa chịu thua, anh ta giùng giằng đứng lên, lung la lung lay đi qua đây, còn muốn cùng Có Dạ Cần đánh một trận: “Cố Dạ Cần, không cho phép đi…”

 

Cố Dạ Cần xoay người, con ngươi đen thanh bần rơi trên người Phạm Tư Minh tràn ra vài ý cười khinh miệt: “Thật ngại quá Phạm công tử, ngày hôm nay cùng mày luyện luyện tập, tiếp theo tao không thể chơi với mày, dù sao, Cố thái thái của tao vẫn đang ở nhà chờ tao, chúng ta còn đang là tân hôn, cái này chính là một đêm xuân đáng giá ngàn vàng đấy.”

 

Nói xong, Cố Dạ Cần xoay người rời đi.

 

Phạm Tư Minh bị câu “một đêm xuân đáng giá ngàn vàng” kích thích đại não, huyết khí cuồn cuộn: “Cố Dạ Cẩn, mày… mày khinh người quá đáng rồi!”

 

Rầm một tiếng, Phạm Tư Minh ngã xuống.

 

Cố Dạ Cần về tới biệt thự, người làm nữ kéo cổng ra: “Tiên sinh, cậu đã trở về?”

 

“Ừm, thái thái đâu?” Cố Dạ Cần ngắng đâu nhìn , không tìm được người.

 

“Thái thái ở trong phòng, đã ngủ rồi.”

 

“Cô ấy có muốn chạy trốn không?”

 

Người làm nữ lắc đầu: “Không có, thái thái rất biết điều, thái thái biết chắc…

 

cho dù muốn chạy cũng… cũng chạy không được…”

 

Biệt thự này một dặm ba tầng tất cả đều là bảo vệ, Diệp Linh dù có cánh cũng khó mà bay được.

 

“Đã biết.” Cố Dạ Cần trực tiếp lên lầu.

 

Đẩy ra cửa phòng ngủ chính đi vào, Cố Dạ Cần liếc mắt thấy được Diệp Linh đang ở trên giường lớn, hàng mi như lông vũ an tĩnh thõng xuống, cô đã ngủ.

 

Cô mỗi buổi tối đều sẽ ngoan ngoãn ngủ trên giường, thế nhưng ban đêm lúc anh thức, cô sẽ không ở trong ngực anh.

 

Cô vẫn sẽ trốn trong góc tủ treo quần áo tối tăm kia cuộn mình ngủ, anh đã từng nghĩ trong đầu, muốn bảo người làm nữ dẹp luôn cái tủ đó đi, thế nhưng, anh không dám.

 

Anh sợ đưa cái tủ đó đi, cô sẽ không còm chỗ trốn, sẽ trốn đến một chỗ anh không tìm được.

 

Mấy ngày nay cô rất biết điều, ngoan ngoãn ăn ngủ, nhưng cô đã không cùng anh nói chuyện rồi.

 

Cô Dạ Cân ngôi ở trên giường, anh vươn tay, ngón tay thon dài rơi vào khuôn mặt nhỏ mềm mị động nhân của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.