Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1934




Chương 1934:

 

Ôn Lam lôi tay ả kia: “Tiểu Lan, đó chính là Diệp Linh, lát nữa cô theo con tôi và Diệp Linh trở về, an tâm hầu hạ, về sau cô cứ gọi là chị Diệp Linh, hai chị em phải ở chung thật tốt, tranh thủ sớm một chút sinh hạ cho Cố gia chúng ta một đứa con trai mập mạp.”

 

Diệp Linh cảm giác mình sắp nôn thốc nôn tháo, Ôn Lam làm mẹ mà muốn để con trai mình hưởng tề nhân chi phúc”, noi theo Phi Yến Hợp Đức**.

 

* Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

 

** Phi Yến Hợp Đức: Phi Yến và Hợp Đức là hai nhân vật lịch sử. Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức là hai chị em cùng vào cung làm cung nữ, sau đó cả hai chị em đều được làm phi, Triệu Phi Yến là một người lẳng lơ, gian dâm với rất nhiều người đàn ông sau lưng vua.

 

Sau này Hợp Đức được vua sủng ái nên Phi Yến lo sợ ngôi vị, liền tính kế muốn mang long chủng, Triệu Hợp Đức ra sức bao che cho Phi Yến nên Thành Đê hoàn toàn không hay biệt. Nhưng dù có cố gắng cách mấy, Triệu hoàng hậu vẫn không thể có con.

 

Tiểu Lan nâng đôi mắt thật to nhìn Diệp Linh, vừa rồi mới xấu hổ bây giờ lại sợ hãi, ả nhìn Diệp Linh ánh mắt sợ sệt, như Diệp Linh là một ác nhân, bắt nạt ä:?Chị:.. chịa.

 

Diệp Linh vẫn đứng rất thẳng lưng, cô trong trẻo lạnh lùng câu môi: “Chuyện mang thai hộ này, tôi đồng ý.”

 

Ôn Lam vui vẻ.

 

Con ngươi Cố Dạ Cần rơi trên mặt cô.

 

“Kỳ thực tôi có đồng ý hay không chỉ là việc râu ria, tự các người quyết định là được, dù sao, tôi không thể cung cấp tỉnh trùng được.”

 

“Thế nhưng tiếp theo xảy ra chuyện gì cũng đừng gọi tôi tới nữa, tuy là tôi biết cho tôi biết một tiếng đã là sự tôn trọng lớn nhất của các người đối với tôi.”

 

“Còn có,” Diệp Linh liếc Tiểu Lan: “Tiếng chị này miễn đi, buồn nôn lắm.”

 

Nói xong, Diệp Linh trực tiếp rời đi.

 

Diệp Linh rời khỏi bệnh viện, cô đứng ở trên đường thở mạnh vài lần, sau đó vẫy tay gọi một chiếc xe taxi.

 

Tài xế hỏi: “Cô gái, cô đi đâu vậy, đã trễ thế này rồi, về nhà à?”

 

Vê nhà?

 

Cô cho tới bây giờ không có nhà.

 

Không đúng.

 

Cô có nhà.

 

Cô tìm được anh trai rồi.

 

“Đưa tôi đến bệnh viện đi!”

 

“Yes Sỉir.”

 

Hơn nửa giờ sau Diệp Linh đi tới bệnh viện, hiện tại đã khuya lắm rồi, hành lang cũng không còn ai, chỉ có ngọn đèn sơ nhạt lạnh tanh.

 

Diệp Linh nằm ở chỗ cửa số nhìn Diệp Minh bên trong, trên người Diệp Minh đắp khăn trắng, căn bản nhìn không rõ mặt.

 

Cô đưa ngón tay ra, ở trên cửa số nhỏ từng chút một phác họa gương mặt anh trai.

 

Anh trai cô là đẹp trai nhất.

 

So với vẻ nhã nhặn tuần mỹ của Cố Dạ Cần, anh trai lại là người đàn ông rắn rỏi.