Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1904




Chương 1904:

 

Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cần trước mắt, nhàn nhạt gợi lên đôi môi đỏ mọng: “GÓ tổng, nếu như anh không quỳ gối, em làm sao biết em có nên không đồng ý hay không?”

 

Hóa ra ý của cô là, cái quỳ này của anh, quỳ khiến cô không đồng ý?

AISo Da Gai giar( thai phát? Cau không lên tiếng.

 

Lúc này Diệp Linh vươn tay, muốn rút nhẫn kim cương trên ngón tay xuống.

 

Thế nhưng cô thử vài cái, chưa thể gỡ xuống nhẫn, nhẫn kim cương đã bám chặt trên ngón tay của cô.

 

Cô Dạ Cân từ trên cao liêc xuông cô, lạnh lùng cười nói: “Đừng cố nữa, chiếc nhẫn này một khi đã đeo thì cả đời lấy không xuống được đâu.”

 

Cái gì?

 

Diệp Linh không tin, cô dùng sức nắm chặt vài cái, ngón tay gầy bị xoay nhiều lần đỏ ửng, thế nhưng nhẫn kim cương vẫn không nhúc nhích ở trên ngón tay cô, dường như đã nhập vào trong cốt nhục của cô.

 

“Có đói bụng không, cùng ăn cơm với anh.” Lúc này Cố Dạ Cần siết cô cùng nhau vào nhà ăn.

 

Diệp Linh lắc đầu: “Em đã ăn no, tự anh ăn đi.”

 

Ăn chút khoai tây chiên mà no?

 

Cố Dạ Cần nhìn cô, trong khoảng thời gian này cô lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được gầy đi, cả người cũng mệt mỏi, không có sức sống, nỗi bất an trong lòng vẻ lần nữa cuốn tới, anh luôn cảm thấy… anh đang chậm rãi mắt đi cô.

 

Cố Dạ Cẩn đột nhiên mềm lòng, anh vươn tay cánh tay ôm cô vào trong ngực, môi mỏng rơi trên mái tóc dài của cô dùng sức hôn một lần: “Đừng như vậy Linh Linh, kỳ thực, anh rất khó GHI.

 

Cố Dạ Cần cũng không biết mình đang nói cái gì, có một tâm trạng kiềm nén ở trong lòng, chỉ có thể ôm cô, cọ xát tóc của cô, khàn giọng nói với cô – kỳ thực anh rất khó chịu…

 

Người làm nữ nhìn một màn này, lần nữa sợ ngây người, con cọp mới vừa rồi còn hung dữ, người đàn ông không hề hiểu phong hoa lãng mạn, đột nhiên mềm mại giống như một đứa bé.

 

Đột nhiên biết được cô từng mang thai, anh từng làm bố, anh thực sự rất khó chịu.

 

Anh cần được an ủi.

 

Anh cần được ôm một cái.

 

Hai tay nhỏ bé của Diệp Linh xuôi ở bên người, cũng không đáp lại cái gì, cô ngay cả mình cũng không chữa được, làm sao còn có năng lực đi chữa lành người khác?

 

Có Dạ Cần ôm cô thật chặt, khuôn mặt tuấn tú cọ trên tóc cô, cọ trên mặt cô, cọ khắp nơi, giống như con… chó nhỏ, cọ xong rồi, mới chậm rãi buông lỏng cô ra: “Có phải cơm nước không hợp khẩu vị hay không, anh nấu mì cho em ăn, được không?”

 

“Không được.” Diệp Linh xoay người muốn đi.

 

Thế nhưng Cố Dạ Cần kéo cô lại, trực tiếp vác cô vào phòng bếp, còn muốn cô vây ở giữa bệ rửa chén và trong ngực mình, để cô cùng anh xuống bếp.

 

Cố Dạ Cần là trưởng tử Cố gia, mười ngón tay không dính nước, mấy chỗ như nhà bếp, anh rất ít vào.

 

Song trước đây lúc Diệp Linh còn nhỏ, anh xuống phòng bếp nấu mì cho cô, tay nghề nấu mì vẫn rất được.

 

Ống tay áo sơ mi trắng cuốn lên vài vòng, lộ ra cánh tay bền chắc và đồng hồ trên cổ tay, động tác anh thông thạo bắt đầu nấu mì, một tay cầm đũa khuấy mì, một bàn tay to khác rơi trên vùng hông mềm mại của Diệp Linh, sau đó chậm rãi dời xuống, rơi vào vùng bụng bằng phẳng của cô.

 

Diệp Linh cũng đã nhận ra động tác này của anh, trước đây anh đặc biệt thích sờ eo thon của cô, nhưng bây giờ càng thích sờ cái bụng của cô.

 

Bàn tay của anh rất lớn, đặt lên gần như phủ hết bụng của cô, anh nhẹ nhàng vuốt vòng, yêu thích không

buông tay.