Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1888




Chương 1888:

 

Người dám tát anh một bạt như vậy cũng chỉ có côi Có Dạ Cẩn tắm đơn giản xong đi ra, khoác trên người đồ ngủ tơ lụa màu đen, mái tóc ngắn đầu đinh ướt nhẹp.

 

Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa phòng reo lên, ngoài cửa có người.

 

Diệp Linh đi tới mở rộng cửa, bên ngoài là nhân viên phục vụ khách sạn: “Chào quý khách, đây là đồ cô gọi ạ.”

 

“Được, cảm ơn.” Diệp Linh nhận cái túi nhỏ, khép cửa phòng lại.

 

Cố Dạ Cẩn nhìn cái túi nhỏ trong tay cô: “Trong túi là cái gì?”

 

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh lạnh tanh lại tái nhợt, cô ngồi trên ghế sa lon, mở túi ra, đem đồ vật bên trong ra: “Thuốc tránh thai.”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Gần “xoát” cái đen kịt, chân dài đi qua, anh cầm cái hộp lên trực tiếp ném vào trong thùng rác: “Cấm uống!”

 

“Trả lại cho eml” Diệp Linh nhanh chóng chạy đến chỗ thùng rác, vươn tay muốn đi tìm.

 

Cố Dạ Cần nhíu mày kiếm một cái, kéo lại cỗ tay mảnh khảnh của cô: “Diệp Linh, em đang làm cái gì, sao lại thò tay Vào trong thùng rác?”

 

Anh kéo một tay của cô, Diệp Linh liền thò tay kia đưa vào trong thùng rác, nhặt hộp thuốc tránh thai lên.

 

Cố Dạ Cần buông lỏng tay ra.

 

Diệp Linh mở hộp ra, bóc hai viên thuốc đặt trong miệng mình, cô cũng không uống nước, mà là nuốt sống xuống dưới.

 

Cố Dạ Cần nhìn cô, anh biết tính cô, tiểu công chúa rất yếu ớt, sợ đau sợ đắng, một viên thuốc có thể uống đến nửa ngày, chính là nuốt không trôi, thế nhưng cô cũng chẳng động mí mắt uống liền hai viên thuốc tránh thai.

 

ccn ngươi đen thanh bần của Cố Dạ Cần đậm đặc mà nguy hiểm, anh nhéch môi mỏng thành đường vòng cung mỉa mai, anh lên tiếng: “Diệp Linh, thuốc tránh thai là đề cho người có thê mang thai uống, em không thể mang thai sao lại thích uống thuốc tránh thai như thế, em chung tình với thuốc tránh thai rồi hay sao hả?”

 

Diệp Linh đây anh ra: “Có tổng, em biết em không thể mang thai, nên anh không cần phải… lần nữa nhắc nhở em, nên làm em đều làm, anh cũng vui vẻ, em uống thuốc của em mắc mớ gì tới anh, từ góc độ kim chủ đại nhân mà nói, sau khi làm mà tình nhân của mình uống thuốc tránh thai không phải càng bảo đảm sao, còn có tình nhân nào làm cho anh đỡ lo như em không?”

 

Cố Dạ Cẩn tức gần chết, anh cười lạnh nói: “ Cũng đúng, dù sao cũng không phải người phụ nữ dùng để kết hôn, kệ em uống thuốc gì, chỉ là…”

 

Cô Dạ Cân vươn ngón tay rõ ràng khớp xương dùng sức nắm khuôn mặt nhỏ của cô: “Tự em soi mình trong gương đi, nhìn em có giống bệnh nhân tâm thần không hả? Anh cũng không thích chơi cùng một con điên!”

 

Nói xong Cố Dạ Cần hất cô bỏ ra, trực tiếp ra khỏi phòng tổng thống, còn đóng rằm cửa thật lớn.

 

Có Dạ Cần đi.

 

Anh cuối cùng đã đi rồi.

 

Diệp Linh vô lực ngã ngồi trên ghế sa lon, hai mắt trống rỗng, ngắn người một hồi.

 

Rât nhanh cô câm điện thoại lên, lại bám số điện thoại lần trước Sử tổng cho cô.

 

Cô vẫn không có bỏ qua số điện thoại này, mỗi buổi tối đều sẽ gọi một lần, song điện thoại chưa từng kết nối được.

 

Lúc này đây cô lại gọi, bên kia quả nhiên truyền tới tiếng “tút tút”, vẫn là không có người nghe.

 

Diệp Linh lộ ra thất vọng, muốn cúp điện thoại.

 

Thế nhưng đầu ngón tay mới vừa chạm vào màn hình, điện thoại bên kia đột nhiên bị tiếp thông…