Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1884




Chương 1884:

 

Cố Dạ Cần nhướng mày: “Lẽ nào tôi uy hiếp còn chưa đủ rõ ràng?”

 

“Anhl”

 

“Muốn đánh với tôi, cậu xác định?” Cố Dạ Cần giơ tay lên, nặng nề vỗ vỗ bả vai Phạm Tư Minh: “Đi rèn luyện cơ thể trước đi, để mình trở nên mạnh mẽ hơn rồi hãng trở lại.”

 

Nói xong, Cô Dạ Cân xoay người, vào phòng tổng thống.

 

Cửa phòng tổng thống lại một lần nữa đóng lại trước mặt Phạm Tư Minh, Phạm Tư Minh đã cảm thấy bả vai ban nãy bị Cố Dạ Cần vỗ qua đau rát, đêm nay niềm kiêu ngạo và tôn nghiêm của anh ta đã vỡ vụn đầy đất.

 

Phạm Tư Minh đi tới trước cửa, anh muốn giơ tay lên gõ cửa, thế nhưng rất nhanh tay anh liền cứng đờ ở giữa không trung.

 

Anh ta lấy cái gì đi gặp Diệp Linh?

 

Anh ta ở trước mặt Có Dạ Cần, bị khinh là tay trói gà không chặt.

 

Cố Dạ Cẩn trở về phòng, anh giơ tay đem kéo cà- vạt xuống ném vào trên ghế sa lon, rất nhanh bước chân anh bị kiềm hãm, bởi vì Diệp Linh tắm xong đi ra, hiện tại một đôi mắt đen ươn ướt đang nhìn anh: “Anh đã đi đâu?”

 

Cố Dạ Cần sắc mặt như thường đi tới, cầm một cái khăn mặt trùm lên trên mái tóc dài ẩm ướt của cô, giúp cô chà lau nước trên tóc: “Gặp một người.”

 

“Gặp người nào? Phạm Tư Minh?”

 

Cố Dạ Cần ngắng đầu, nhìn Diệp Linh.

 

Diệp Linh mở ra điện thoại của mình, đưa WeChat tới trước mắt anh: “Cố tông, lân sau nhớ xóa sạch WeChat nhé, đừng để lại vét tích.”

 

Cố Dạ Cẩn không hề có cảm giác áy náy hay sốt ruột khi bị cô biết, anh chỉ khẽ nhướng mi tâm: “Giận? Vì sao lại giận, là vì ta động tới điện thoại em gửi WeChat cho Phạm Tư Minh à? Anh gửi WeChat cho nó còn có thể làm cái gì, không phải là cảnh cáo nó cách em xa một chút, em tức giận như vậy chẳng lẽ là muốn cắm sừng anh làm gì với thằng đó?”

 

“..” Diệp Linh muốn vỗ tay tán dương cho người đàn ông trước mắt này rồi, cô đã tận mắt nhìn anh bị bắt cô biết chuyện lại giải quyết mạch lạc như thế, đổi khách thành chủ.

 

“Cố Dạ Cần, anh động đến điện thoại của em, có thể cho em chút tự do và riêng tư cá nhân hay không, em sẽ hít thở không thông!” Diệp Linh xoay người rời đi.

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng vươn bàn tay kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Đi đâu?”

 

“Phạm Tư vi CÓ Tnn vẫn còn ở bên ngoài đúng không, em đi gặp cậu ta.”

 

Cố Dạ Cần liền nhíu mày, anh vừa đuổi Phạm Tư Minh đi, cô đi gặp nó ngay?

 

“Không cho phép!” Anh từ chối.

 

Diệp Linh không muốn nói nhảm với anh, cô vươn một bàn tay khác gỡ từng ngón tay của anh ra.

 

“Diệp Linh, anh cắm em đi gặp Phạm Tư Minh, nếu như em ra khỏi cánh cửa này, cũng đừng trở về nữa!” Cố Dạ Cần sắc mặt tối tăm nói.

 

Diệp Linh tránh anh, trực tiếp mở cửa phòng, đi ra ngoài.

 

Mẹ kiếp!

 

Cố Dạ Cần nhắc chân, một cước đạp cái ghế bên cạnh, trong phòng phát ra một tiếng vang thật lớn.

 

Hai tay chống nạnh, anh đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, đầu lưỡi đỉnh vào hàm phải, anh vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, anh sao lại nuôi vật nhỏ không nghe lời như thê, chuyên đôi nghịch với anh, chọc giận anh.