Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1877




Chương 1877:

 

Diệp Linh trưng ra vẻ “đừng muốn em dỗ anh, em đã thản nhiên nhận lấy cái chết”.

 

Cố Dạ Cẩn tức đến bật cười, bàn tay của anh rơi trên vòng eo rắn nước của cô , hung hăng bấm một cái: “Quay diễn là công việc của em, lẽ nào hầu hạ kim chủ đại nhân thì không phải là công việc của em, vì sao đều là công việc, quay diễn em ra sức nhiệt tình, đôi đãi kim chủ đại nhân lại qua loa lấy lệ, đến dỗ một cái cũng không muốn làm?”

 

Diệp Linh nhìn anh, hùng hồn nói: “Một cái em yêu, một cái em không yêu, đương nhiên sẽ có khác biệt.”

 

*“..” Được rồi, Cố Dạ Cần cảm thấy lý do này thực sự làm cho anh không còn cách nào phản bác.

 

Diệp Linh hai tay chống đỡ lên lồng ngực anh to lớn: “Cố tổng, nhiều người, có thể buông em ra không?”

 

“Không ai nhìn.”

 

Diệp Linh ngắng đầu nhìn lên, Cố Dạ Cần ngồi nơi đây thì chung quanh đã sạch sẽ rồi, cửa cũng chậm rãi đóng lại, ngoài cửa đạo diễn Vương mặt vui mừng khoát tay áo với cô, ý kia là – cô cực khổ rồi.

 

“..” Diệp Linh thực sự không hiểu nổi, đạo diễn Vương cuồng dại theo đuổi điện ảnh và nghệ thuật sao lại hầu hạ chủ nghĩa tư bản trôi chảy đến như thế?

 

Quả nhiên, lăn lộn trong cái giới giải trí hoảng loạn này, không một ai đơn giản.

 

“Cảnh hôn ban nãy hình như ban nãy phải quay lại, như vậy đi, dù sao anh cũng không có việc gì, cùng em diễn vậy! Diệp Linh, hiện tại em tới hôn anh.”

 

What?

 

Diệp Linh muốn cự tuyệt, thế nhưng Cố Dạ Cân chê trụ thắt lưng mêm của cô ung dung nhắc cô tới, trực tiếp điều chỉnh tư thế, để cô dạng chân ở trên bắp đùi của anh.

 

Ngón tay thon dài giữ lại gáy cô, hạ thấp khuôn mặt mềm mị của cô xuống: “phiên bản chủ động” để cô hôn anh.

 

Lần này anh hôn rất dịu dàng nhưng không mắt đi mạnh mẽ, trằn trọc quấn lấy môi cô chơi đùa.

 

Chờ lúc anh buông cô ra, anh còn thưởng xoa xoa tóc cô: “Thật ngoan.”

 

*…” Cô lại chẳng làm gì!

 

“Hôn rồi, sau đó thì sao, sau đó diễn cảnh gì?” Có Dạ Cần hỏi.

 

Anh còn muôn diễn tiêp?

 

Diệp Linh nhanh chóng giả ngu: “Em không biết, hình như… hôn xong là hết rồi…

 

“Phải không?” Trong tay Cố Dạ Cần bỗng cằm một phần kịch bản, nhàn nhã lật ra.

 

Diệp Linh lanh lẹ muốn leo từ trên bắp đùi của anh xuống: “Cố tổng, anh từ từ đọc, em đi trước.”

 

Thế nhưng Cố Dạ Cần không có cho phép cô rời đi, một tay cầm kịch bản, tay kia giữ chặt thắt lưng mềm của cô, ánh mắt nhìn lướt qua trên kịch bản, anh chậm rãi nhíu lên mày kiếm: “Cái này mà gọi là xong? Hôn xong rõ ràng còn có một cảnh giường chiêu nữa.”

 

Cố Dạ Cần ném kịch bản cho cô: “Đọc cảnh giường chiếu cho anh nghe.”

 

Cái gì?

 

Diệp Linh hận không thể ném kịch bản lên khuôn mặt tuấn tú ghê tởm này của anh: “Cố tổng, anh biến thái à! Em không phải là diễn viên lồng tiếng.”

 

“Không muốn? Vậy được, chúng ta hiện tại diễn cảnh giường chiếu ngay … Diệp Linh nhanh chóng giải thích: “Nguyên tác Kiếp Phù Du) đúng là có một cảnh giường chiếu, nhưng đạo diễn Vương đã xóa rồi, không quay tại đây, thế nào?” Cố Dạ Cẩn nhướng mày kiếm anh khí.

 

Diệp Linh trợn mắt hốc mồm nhìn anh, tuy là ở đây đã không có ai rồi, nhưng dù sao cũng là phim trường, anh vậy mà muốn ở chỗ này đùa giỡn lưu manh?