Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1856




Chương 1856:

 

Diệp Linh đang đọc kịch bản, cô không ngắng đầu, chỉ là nhàn nhạt câu môi, bác sĩ Lucy chính là bác sĩ trưởng năm đó giải phẫu sẩy thai cho cô, cũng là bác sĩ Lucy chẩn đoán cô về sau không thể mang thai nữa.

 

Tốc độ của Ôn Lam vẫn rất nhanh, đã tìm được bác sĩ Lucy, song tư liệu bệnh nhân đều được bảo vệ phải giữ kín, không thể công khai tiết lộ ra ngoài.

 

“Linh Linh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ, chuyện này chỉ sợ là không gạt được.” Hoa tỷ lo lắng nói.

 

“Gạt? Chúng ta tại sao phải gạt?” Diệp Linh ngước mắt nhìn về phía Hoa tỷ.

 

Hoa tỷ sửng sôt: “Linh Linh, ý của em là?”

 

“Năm đó bác sĩ Lucy thấy em tuổi còn nhỏ, đối với em có nhiều trông nom, mấy năm nay em đều không báo đáp bác ấy, nói với bác sĩ Lucy, để bà ấy nhận số tiền lớn của Cố phu nhân cho đi, cái này cũng là hồi báo của em với bác ấy.”

 

“Linh Linh, em muốn Cố phu nhân biết ngươi chuyện em sẩy thai và không thể mang thai được nữa sao?” Hoa tỷ dò xét hỏi.

 

Ánh mắt Diệp Linh lại rơi trên kịch bản: “Để bác sĩ Lucy nói cho Cố phu nhân chuyện em không thể mang thai là được, Cố phu nhân một khi biết tin tức này, nhất định sẽ vui vẻ nhảy cẵng lên đấy.”

 

Hoa tỷ có chút ngây thơ: “Vậy chuyện sinh non…”

 

“Chuyện sinh non, em sẽ chờ thời cơ thích hợp, nói cho Cố Dạ Cần.”

 

Trái tim treo lên của Hoa tỷ rốt cục đã đặt xuống, Diệp gia và Cố gia chung quy là một hồi tử cục, hiện tại cuộc chiến đã bắt đầu, Diệp Linh muốn lấy lại quyền chủ động của mình rồi.

 

Hoa tỷ không khỏi suy nghĩ, nêu như Cố Dạ Cần biết Diệp Linh không thể mang thai còn sảy thai, anh sẽ có phản ứng gì?

 

Anh vẫn luôn không biết, Diệp Linh 18 tuổi đã từng có đứa con của anh.

 

Đó là đứa con đầu tiên của anh.

 

(Kiếp Phù Du} quay rất thuận lợi, thiên phú diễn xuất Diệp Linh lần nữa làm người ta ngợi khen. Buỏi tối, Diệp Linh trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Hoa tỷ đưa một chén tổ yến, đợi Diệp Linh ngủ chị ấy mới ra ngoài.

 

Mới vừa đóng cửa phòng, phía trước hành lang liền truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Hoa tỷ ngảng đầu nhìn lên, Cố Dạ Cần tới.

 

Ngày đó náo loạn không vui, Cố Dạ Cần bay thẳng ra khỏi nhà, hiện tại mới từ sân bay đến, trong đêm khuya anh khoác chiếc áo lông đen, bên trong là tây trang thủ công cùng màu, một thân thanh bản lãnh khi, đập vào mặt là cảm giác tỉnh anh và khí tràng cường đại cao cao tại thượng.

 

“Cố… Cố tổng, sao anh lại tới đây?”

 

Hoa tỷ lắp bắp nói.

 

Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua cửa phòng Diệp Linh: “Em ấy ngủ rồi?”

 

“Ứ, mới vừa ngủ, mây ngày nay không biết sao nữa, khẩu vị Linh Linh không tốt lắm, ngửi được một chút mùi canh liền nôn, mới vừa đút Linh Linh ăn nửa chén tổ yến nhỏ rồi.” Hoa tỷ nói.

 

Hoa tỷ không biết vì sao khẩu vị Diệp Linh không tốt, Cố Dạ Cần lại biết, đêm hôm đó ép buộc cô lấy lòng anh, không nghĩ tới cô phản ứng lớn như vậy.

 

“Đã biết” Cố Dạ Cần nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đẩy cửa phòng Diệp Linh ra trực tiếp đi vào.

 

Này, Cố tổng!

 

Hoa tỷ muốn gọi Cố Dạ Cần, thế nhưng bị thư ký riêng cản lại: “Chủ tịch chúng tôi đã mấy ngày không chợp mắt rồi, vừa vệ liên chạy đên chô Diệp tiêu thư, bất luận kẻ nào cũng không có thể quấy rối.