Chương 1844:
“Em ở trong đoàn phim anh phải đi tìm em.” Cố Dạ Cần hôn lên môi cô.
Diệp Linh biết anh bá đạo, anh muốn sông chung thì nhât định phải sông chung.
Lúc này Cố Dạ Cần cầm tay cô, dắt đến rồi túi quần mình: “Thò tay vào đi, xem bên trong có gì?”
Cái gì a?
Diệp Linh thò tay vào trong túi quần anh, rất nhanh đã móc ra một vật nho nhỏ.
Cô nhìn vật nhỏ kia, phía trên toàn là tiếng Anh, dịch ra là — dầu bôi trơn.
Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, cô nên hiểu đều hiểu, anh vậy mà lại mua cái này.
“Đây là cái gì?” Diệp Linh nâng đôi mắt yêu mị lên vô cùng vô tội nhìn anh, giả vờ không hiểu.
Ánh mắt tối đen nóng bỏng Cố Dạ Cần nhìn cô chằm chằm, sau đó nhếch môi: “Không hiểu?”
“Không hiểu.” Diệp Linh lắc đầu.
“Vậy cũng được, để đó trước.” Cố Dạ Cần đặt vật nhỏ kia dưới gối mình.
Ngón tay Diệp Linh cuộn lại, kéo đầu vai áo sơmi anh, anh từng bước ép sát, không cho cô có một chút xíu phản kháng cùng lùi bước.
“Diệp Linh, chuyện Sử tổng đã xử lý gần xong rồi, chỗ ông nội anh rất nhanh cũng có thể giải quyết, anh vẫn đang làm chuyện của chính anh, em cũng biêt, em, anh chắc chăn muôn, anh cũng không phải ăn chay, em phải cho chính người đàn ông của em sung sướng, hiểu chưa?”
Anh nói, chuyện Sử tổng giải quyết sắp xong rồi, chỗ lão gia tử cũng không phải vấn đề…
Diệp Linh thõng mi xuống, Hoa tỷ đã từng nói, đàn ông là dùng để đánh thiên hạ, phụ nữ là dùng để thu phục đàn ông, cuộc báo thù này, cô cuối cùng vẫn phải lấy anh làm con dao của mình, tồn thương tất cả người thân của anh.
Có lẽ là do áy náy! Diệp Linh cảm giác mình sẽ đối tốt với anh một chút.
“Đã biết.” Diệp Linh giơ hai tay lên vuốt ve gương mặt anh tuấn ấy, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Bàn tay to của Cố Dạ Cần đặt trên vòng eo nhỏ của cô đây vê phía sau một cái, hai người cùng ngã vào trong giường lớn mềm mại, Diệp Linh ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực to lớn của anh, ngây ngô chủ động hôn anh.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
Hàng mi Diệp Linh run lên, kết thúc nụ hôn này, cô không biết hai người hôn đã bao lâu, môi lưỡi cô đều tê cả rồi.
“Tiên sinh, cơm tối đã xong rồi.” Người làm nữ ở ngoài cửa nói.
Trong đuôi mắt hẹp dài của Cố Dạ Cần toàn màu đỏ tươi, anh giơ tay che mắt, khàn khàn nói: “Đã biết.”
Người làm nữ ngoài cửa thức thời rời đỉ.
Diệp Linh khẽ động, muốn xuống dưới: “Chúng ta ăn cơm tối thôi!”
Cố Dạ Cẩn còn bá đạo giữ chặt cô, không cho cô đi: “Anh như vậy sao xuống dưới được, hôn một cái đã muốn đuổi anh đi rồi?”
“.,. Em sợ anh đói bụng.”
“Em ăn chưa?”
Diệp Linh lắc đầu: “Chưa, chờ anh về ăn chung mà.”
Cô ăn nói dịu dàng làm cho Cố Dạ Cần sinh ra vài phần mùi vị kim ốc tàng kiều, Cố Dạ Cần vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mị của cô: “Thật ngoan.”