Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1837




Chương 1837:

 

Diệp Linh nhìn anh: “Cố tổng, anh nên dậy sớm đi, mặt trời đã chiếu đến mông rồi đó.”

 

Cố Dạ Cần mở mắt ra, anh nhìn khuôn mặt nhỏ trong lòng, tóc đen quấn quanh giữa chân mày mêm mị của cô, xinh đẹp làm anh không dời mắt nổi: “Anh đã sớm dậy rồi, lúc đầu anh định rời giường, nhưng anh khẽ động, em liền quấn lên, không cho anh đi.”

 

Cái gì?

 

Cô không tin đâu.

 

“Cố tổng, em thấy là do tối qua anh quá mệt nhọc, hôm nay mới không dậy nồi!”

 

Diệp Linh có chút cười nhạo anh, dù sao tối qua tay cô cũng sắp phế đi rồi.

 

Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm anh khi, thấp giọng văng tục: “Mẹ nó! Tối qua làm máy lần cũng không đủ đỡ thèm!”

 

*…” Diệp Linh thấy ánh mắt anh có chút nóng bỏng, đã có ý tứ kia, cô không dám chọc anh nữa, nên nhanh chóng tránh ánh mắt của anh.

 

Cố Dạ Cần dùng sức hôn một cái trên cái trán xinh đẹp của cô, sau đó đứng dậy.

 

Diệp Linh ôm chăn: “Anh dậy à?”

 

“Không thì sao? Anh không dậy thì sao kiếm tiền nuôi em?”

 

“.,.” Tự cô cũng có tay có chân, tại sao phải cần anh nuôi?

 

Cố Dạ Cần vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra đã thay áo sơ mi trắng quần tây đen, là combo kinh điển của nam thần, anh là trời sinh là móc treo quần áo, vai rộng eo hẹp chân dài, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cắm dục, là kiêu có thê câu tim phụ nữ.

 

Trước khi đi anh lại tới trước giường: “Anh ra ngoài, bên ngoài có một tá chuyện lớn, chắc phải rất muộn mới về, tự mình ăn ngủ, không có lệnh của anh, đừng chạy ra ngoài, biết không?”

 

Diệp Linh biết anh phải xử lý rất nhiều chuyện, chuyện Sử tổng còn có chuyện công ty cũng chờ anh đi, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Biết ạ.”

 

“Hôn anh một cái.” Anh đột nhiên nói.

 

Diệp Linh bò dậy, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh, hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh.

 

Cố Dạ Cần vẫn không đi.

 

Diệp Linh biêt mình không làm anh thoả mãn, nên cô vươn lưỡi, liếm liếm khóe môi tối qua bị cắn rách của anh.

 

Cố Dạ Cẩn hưởng thụ cô chủ động, bản thân không có bắt kỳ động tác nào, anh phải nhịn, bằng không sẽ không dứt được, phụ nữ buổi tối trở về có thể lại hưởng thụ.

 

“Anh đi nhé.” Anh dùng bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu của cô, sau đó rời đi.

 

Cố Dạ Cẩn đi, Diệp Linh lập tức rời giường, nơi này là biệt thự tư nhân của anh, phong cách trước sau như một khiêm tốn mà xa hoa, trong biệt thự chỉ có một người làm nữ lớn tuổi, trầm ổn nâu nướng giỏi.

 

Diệp Linh cảm thấy mắt cá chân đã không đau nữa, tối hôm qua Cố Dạ Cần đã thoa thuốc cho cô, anh còn thoa thuốc lên người cô, trước đó anh thô bạo làm cô bị thương nhẹ.

 

Buổi trưa, điện thoại Diệp Linh vang lên, điện thoại tới, là Cố lão gia tử gọi.

 

Diệp Linh ấn phím nhận, giọng điệu Cố lão gia tử âm trầm nhanh chóng truyền tới: “Tối hôm qua A Cần đã mang cô tới chỗ của nó đúng không, hai người đã bắt đầu ở chung rồi?”

 

Ở chung…

 

Về chuyện này Diệp Linh còn chưa nghĩ đến: “Cố lão gia tử, ông gọi điện thoại cho tôi chỉ muôn hỏi cái này?”