Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1826




Chương 1826:

 

Cô gái vẫn còn ngồi trên băng ghế ca vang…

 

Cất lên lời thề đánh đổi cả mạng sống.

 

Quay đầu nhìn thế gian phồn hoa này.

 

Mỗi một nháy mắt yêu anh lướt qua thật nhanh như chuyến tàu điện ngầm.

 

Đã hứa sẽ không rơi nước mắt.

 

Hiện tại lệ lại đốt nóng hốc mắt em.

 

Yêu anh như đi vào hang cọp.

 

Em chỉ muốn thoát khỏi miệng hang…

 

Cô ngâm hai câu cuối cùng này rất nhiêu lân – Yêu anh như đi vào hang cọp, em chỉ muốn thoát khỏi miệng hang….

 

Dù từng hứa sẽ không rơi nước mắt, hiện tại đã tại lệ đã đong đầy mắt cô.

 

Năm đó trong đầu Diệp Linh 18 lướt qua… mỗi một khoảnh khắc của mười năm này, mỗi một nháy mắt cô yêu anh.

 

Yêu anh tựa như đi vào hang cọp.

 

Đến tột cùng lúc nào mới có thể thoát khỏi nguy hiểm?

 

Khi đó Hoa tỷ cũng biết, Diệp Linh yêu Có Dạ Gần.

 

Bây giờ Hoa tỷ nhìn Diệp Linh bất lực nghẹn ngào ở đầu đường, lần nữa hiệu, Diệp Linh vân yêu Cô Dạ Cân, vẫn yêu, rất yêu rất yêu.

 

Hoa tỷ khoác áo khoác lên đầu vai Diệp Linh: “Linh Linh, khóc xong rồi chúng ta rở về thôi!”

 

Diệp Linh chôn đầu nức nở trong chốc át, sau đó cô ngắng đầu lên, đôi mắt ấy vừa đỏ vừa sưng, sắc mặt còn rất yếu ớt, giống như một đứa bé phạm sai ầm, giọng run rẩy nức nở nói nhỏ với chị: “Hoa tỷ, em… chân em đau rồi…”

 

Hoa tỷ ngồi xổm người xuống, chị không biết nếu như người đàn ông Cố Dạ Cần kia ở đây, sẽ làm gì, chị giơ tay ên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Diệp Linh: ‘Không sao, không phải lỗi của em, sau khi trở về chị sẽ xử lý cho em.”

 

“Dạ.” Thân sắc Diệp Linh giật mình mù mịt gật đầu.

 

Hoa tỷ nhìn chuỗi lắc chân cô còn nắm thật chặt trong bàn tay: “Linh Linh, vừa rồi em ở đây trên đường tìm lắc chân sao? Ngày hôm nay lúc quay phim đạo diễn Vương bảo em lấy lắc chân xuống, vẫn đặt ở chỗ chị, em có phải đã quên rồi không?”

 

“Ah, em thực sự đã quên.” Diệp Linh rũ mi rầu rĩ nói.

 

Hoa tỷ cũng không suy nghĩ nhiều, gần đây Cố Dạ Cần gặp chuyện không may, Diệp Linh cũng không ồn, trạng thái tinh thần không tốt, quên một ít chuyện cũng rất bình thường: “Linh Linh, chúng ta trở về thôi.”

 

Động tác Hoa tỷ mêm nhẹ lại cân thận cần thận đỡ Diệp Linh lên, chị cảm giác mình như là dắt một con mèo con lạc đường về nhà.

 

Con mèo con này cũng quá đáng thương, nếu như Cố Dạ Cần biết, tim của anh không biết sẽ đau như thế nào.

 

Cố gia đại trạch.

 

Chiếc limo trọng một đường phóng đến Cố gia đại trạch, người hầu đã chuẩn bị xong bữa cơm phong phú, Ôn Lam còn chuẩn bị cho con trai của mình chậu than để nhảy qua đốt phong long.

 

Người một nhà ngôi ở trong phòng ăn ăn cơm tối, Cố lão gia tử nói: “A Cần, con tuy đã ra tù, nhưng còn có một đống cục diện rối rắm phải dọn, Sử tổng kia còn chưa nhả ra, giá cỗ phiếu của công ty còn phải duy trì, đều rất khó giải quyết.”