Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1821




Chương 1821:

 

“An Sinh,” Lúc này một cái nữ sinh đi tới: “Cậu vì sao không đi xuống gặp Từ Nặc một lần, cậu tuyệt tình như vậy thực sự sẽ làm anh ấy tổn thương.”

 

Diệp Linh nhìn phương hướng Từ Nặc biến mắt, thật lâu không nói gì, cơn mưa bên ngoài đánh vào bệ cửa sổ, lách tách rung động, đang lúc mọi người cho là cô sẽ không nói chuyện, cô nhẹ giọng cất tiếng: “Anh ấy có rất nhiều người yêu, không thiếu một người là tôi, mà tôi, đã mắt đi tất cả, chỉ còn lại chính mình, nên tôi phải bảo vệ trái tim mình thật chặt, không để cho mình thua… quá thảm hại.”

 

Đạo diễn Vương nhìn cảnh diễn này lần thứ hai nhảy dựng lên, hay, thật sự rấy hay!

 

“Cut.” Đạo diễn Vương đánh bản hô ngừng.

 

Diệp Linh diễn xong đi tới, đạo diễn Vương lần nữa thở dài nói: “Diệp Linh, cô thực sự là quá tuyệt vời, ngày hôm nay khổ cực cô rồi, mau nghỉ ngơi đil”

 

Diệp Linh về tới trong phòng, Hoa tỷ rót một ly sữa bò nóng đưa tới: “Linh Linh, uống đi rồi đi ngủ sớm một chút!”

 

“Dạ.” Diệp Linh nhận lấy ly sữa, ngoan ngoãn uống hết.

 

Hoa tỷ cảm thấy từ khi Cố Dạ Cần đi, Diệp Linh trở nên rất hiểu chuyện, đa số cô đều rất nghe lời, người cũng biến thành an tĩnh, cô dường như không nói chuyện.

 

Hoa tỷ nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh, vẫn tinh xảo mềm mị như cũ, nhưng sắc mặt cô xác thực không tốt, rất yếu ớt, tây trang xong dấu bàn tay kia cũng rõ ràng hơn, trong trong mềm mại càng thêm ra vài phân yêu ớt.

 

Hoa tỷ cũng không nói được mấy ngày nay Diệp Linh đến tột cùng thay đổi ở đâu, cô dường như không thay đổi nơi nào, nhưng cũng dường như đã thay đổi rất nhiều rất nhiều.

 

“Em uống xong rồi.” Diệp Linh đưa ly sữa cho Hoa tỷ, sau đó đứng dậy muốn ra ngoài.

 

Hoa tỷ kỳ quái: “Linh Linh, em đi đâu vậy?”

 

“Đi quay chứ đi đâu, lát nữa em phải quay cảnh chia tay trong mưa, đi nhanh một chút! Đừng để đến muộn.” Diệp Linh đi tới bên cửa, tay đặt trên chốt cửa.

 

Hoa tỷ ngu ngơ: “Linh Linh, em đang nói cái gì đó, cảnh chia tay trong mưa kia vừa rồi chúng ta đã quay xong rồi, em quên rồi à2”

 

Tay Diệp Linh đột nhiên cứng đờ.

 

Hàng mi như lông vũ của khế động vài cái, cô xoay người, nhếch… đôi môi đỏ mọng: “Hoa tỷ, em đùa với chị đấy, chị cũng về phòng đi! Em muốn nghỉ ngơi.”

 

Thần kinh cẳng thẳng của Hoa tỷ lúc này mới thư giãn xuống, chị ấy sợ bóng sợ gió một trận vỗ võ ngực mình: “Linh Linh, giỡn một chút cũng không buồn cười, chị còn tưởng em bị não cá vàng nữa chứ, làm chị sợ muốn chết, vậy em mau nghỉ ngơi, chị đi.”

 

Hoa tỷ rời đi.

 

Trong phòng chỉ còn sót Diệp Linh, Diệp Linh đứng tại chỗ, hàng mi an tĩnh thõng xuống, che đi hình ảnh dưới mí mắt xinh đẹp.

 

Cô biêt, cô không xong rôi.

 

Kỳ thực, cô chưa từng sống tốt.

 

18 tuổi thể xác và tinh thần bị thương nặng, lại mất con, trong lòng cô đã có bệnh.

 

Hiện tại bệnh cô càng ngày càng nghiêm trọng, vừa rồi đã bắt đầu đãng trí.

 

Từ từ, cô sẽ quên rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

 

Có lẽ có một ngày, cô sẽ quên đi người đàn ông Cố Dạ Cần kia.

 

Có lẽ có một ngày, cô sẽ quên đi nửa đời trước thuộc vê Diệp Linh, sẽ quên đi chính cô.

 

Diệp Linh ở trong phòng đứng lặng một hồi, sau đó cô khẽ động, cô vươn tay cầm áo khoác ngoài của mình, sau đó ra cửa.