Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1816




Chương 1816:

 

Rất nhanh “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Dạ Cần đi đến.

 

Cố Dạ Cần đi vào phòng, anh liếc mắt liền thấy được Sử tổng, Sử tổng đang cởi quần của mình, cầm áo khoác trắng của Diệp Linh, đang làm động tác vô cùng thô bỉ.

 

Sử tổng đã sắp 60 tuổi, trầm mê không Ít trên phụ nữ, dáng người mập mạp chảy sệ, còn làm động tác thô bỉ này, rất gai mắt.

 

Có Dạ Cần liếc mắt một cái liền nhận ra áo khoác của Diệp Linh, con ngươi đen thanh bần kia đột nhiên trở lạnh, anh nhấc đôi chân dài tiến lên, một cước liền đạp lên.

 

ÁI Sử tổng đang cao hứng, không chút nào nhận thấy được có người đi vào, hiện tại Cố Dạ Cẩn một cước trực tiếp đá vào trên lưng lão, Sử tổng chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh bén nhọn tập kích đến, một giây kế tiếp đau nhức truyên đên, lão hét thảm một tiêng, cơ thể mập mạp lúc ngã về phía trước, đụng vào trên vách tường.

 

Cục.

 

Sử tổng thực sự đụng vào tường, lão cảm thấy miệng đầy ngai ngái, hóa ra là hai cái răng cửa đã bị đụng gấy, lão trực tiếp xụi lơ ở tại trên thảm.

 

Đau quá.

 

Thực sự rất đau.

 

Sử tổng sờ sờ miệng mình, móc ra đầy miệng máu, lão ngắng đầu, gương mặt điển trai của Cố Dạ Cẩn đã phóng đại trong tầm mắt lão.

 

Hiện tại Có Dạ Cần thân cao chân dài đứng lặng trước mặt lão, anh một thân sơ mi trắng quần tây đen, một tay còn đút trong túi quần, thắt lưng đắt tiền buộc quanh vòng hông to lớn của anh, phía dưới cũng là đôi chân dài, vừa lạnh vừa ngầu.

 

“Có… Cố tổng, sao… sao cậu lại tới đây?” Rớt hai cái răng cửa Sử tổng ngay cả nói chuyện cũng nói không trơn tru nữa rồi.

 

Trên ngũ quan tuần mỹ của Cố Dạ Cần không có bao nhiêu biểu cảm, anh tiến lên, từng bước một lần đến gần Sử tổng, lạnh lẽo mấp máy đôi môi mỏng: “Diệp Linh đâu?”

 

Sử tổng không ngừng lui về phía sau, nhưng lão đã lui đến góc tường, nên chỉ đành cuộn chính mình, lão thấy, Có Dạ Cân bây giờ chính là ác ma, muôn căn nuốt kẻ yếu ớt là lão – đừng tới mà, đừng tới mài “Diệp… Diệp Linh ở bên trong tắm… Cố tổng, cậu đừng tức giận, cũng đừng hiểu lầm, tôi và Diệp Linh chưa xảy ra gì cả, là… Là Diệp Linh chủ động câu dẫn tôi! Sử tổng đã hoàn toàn thanh tỉnh, từ lúc Có Dạ Cần đá lão một cước thời lão đã tỉnh rượu rồi, lão biết việc hôm nay này sợ rằng không thể xoay sở tốt được, nên lão trực tiếp đầy trách nhiệm tới trên người Diệp Linh.

 

Cố Dạ Cần giương mắt, nhìn một chút cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, cô đang ở bên trong, vì bên trong có tiếng nước chảy truyền đến.

 

Cố Dạ Cần dừng bước trước mặt Sử tông, anh kéo quân tây một chút sau đó quỳ một gối xuống, môi mỏng móc ra một độ cong vừa nghiền ngẫm vừa buồn cười: “Ông mới vừa nói cái gì, ông nói, Diệp Linh Chủ chủ động câu dẫn ông? Chậc chậc, chuyện cười này của ông không hay gì cả, cho ông cơ hội, nói lại một lần nữa.”

 

“Cố tổng, tôi… tôi không nói bậy mà, thật sự là Diệp Linh Chủ chủ động câu dẫn tôi, anh có thể sai người đi thăm dò.”

 

“Là Diệp Linh gọi điện thoại cho tôi trước, nói muốn đến phòng tôi, cậu xem cái áo này cũng là Diệp Linh chủ động cởi, cô ta đi vào tắm, cô ta còn nói muốn tắm mình thơm ngát, bảo tôi đợi cô ta.”

 

Cô Dạ Cân lặng lặng nghe xong, anh im lặng vài giây, tiếng nói đè thấp thám ý cười giá rét, khiến người ta tê cả da đầu: “Vậy ông càng đáng chết hơn rồi.”

 

Sử tổng trợn to hai mắt: “Cái… Cái gì?”

 

Cố Dạ Cần nhìn anh, trong ánh mắt từ trên cao lộ ra vài phần dửng dưng, song đuôi mắt anh đã nhiễm ra lệ khí màu đỏ tươi, thể hiện rõ tâm trạng chân thật của anh lúc này, anh như là lẫm bẩm: “Diệp Linh là ai của tao, lẽ nào mày còn không nhìn ra? Cô ấy 18 tuổi đã là của tao, cô ấy là người phụ nữ của tao.”

 

Sử tổng hít vào một ngụm khí lạnh.